You’re Beautiful – Vitamin String Quartet Tribute to James Blunt

You’re Beautiful – Vitamin String Quartet Tribute to James Blunt


⁂⁂⁂

Hạ Mạt

Ngày hôm qua bạn học của nàng qua đây thăm nàng, ta có chút khẩn trương. Bạn học này là một trong những người bạn thân hồi đại học của nàng, là bằng hữu rất tâm giao, mặc dù sau khi tốt nghiệp cũng xuất ngoại, nhưng các nàng vẫn còn giữ liên lạc.

Trước đây ở đại học, hai nàng bình thường sẽ cùng nhau biểu diễn, cũng thường xuyên hẹn đi cùng luyện đàn và đi học chung. Lúc mới vừa không biết quan hệ của chúng ta, ánh mắt của nàng luôn luôn có một chút địch ý, đối với ta có chút lạnh lùng, có lúc vẫn thích vô duyên vô cớ tổn hại ta đôi câu.

Nữ nhân trời sinh trực giác rất mẫn cảm, lúc nàng mang ánh mắt hoài nghi mối quan hệ giữa chúng ta, Yen chủ động nói cho nàng chúng ta đang yêu nhau. Nàng không có một tia kinh ngạc, nàng nói với Yen là thật ra rất sớm nàng cũng đã cảm giác được.

Sau đó nàng dần dần thoải mái, đối với ta tốt lên, vào ngày kết thúc buổi lễ tốt nghiệp, nàng đơn độc hẹn gặp mặt ta.

“Hai cậu sẽ bên nhau cả đời, đúng không?” Ở một góc vườn trường yên tĩnh, nàng đỏ mắt hỏi ta.

“…” Ta nhìn nàng, tâm tình bị nàng ảnh hưởng, trong lòng như bị cái gì chặn lại. Nếu như tốt nghiệp làm người đa cảm, quá nhiều lo lắng và bất an, vấn đề của nàng để cho ta nhất thời nghẹn lời, ta đương nhiên khát vọng cả đời ở bên nàng, nhưng chúng ta có thể làm được không?

“Yêu cậu ấy thì phải cố gắng thực hiện, mặc kệ gặp phải khó khăn gì.” Nàng rất nghiêm túc, sắc mặt thoạt nhìn cũng không tốt, môi không có huyết sắc.

“Có phải cậu không thoải mái không? Chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi?” Lo lắng kéo cánh tay nàng.

“Tớ không sao, chỉ là mỗi lần tới nguyệt sự đều không có sức thôi, cậu còn chưa trả lời tớ.” Nàng buông ra tay của ta, ngẩng đầu lần thứ hai nghiêm túc nhìn ta.

“Tớ đương nhiên muốn cả đời, có thể là tớ không biết tương lai sẽ xảy ra cái gì, cậu ấy phải xuất ngoại, cảm giác trống rỗng trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, rất sợ.” Cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Tớ thật muốn cướp cậu ấy lại!”

“…” Chợt ngẩng đầu nhìn nàng, kinh ngạc! Nước mắt của nàng chảy xuống, mấy chữ nàng mới nói làm ta có chút choáng.

“Tin tưởng tớ, cậu ấy sẽ cố gắng để ở cùng một chỗ với cậu, cậu đừng cô phụ cậu ấy.” Nàng dùng sức nắm cánh tay của ta, sau khi nói xong liền xoay người chạy ra chỗ rẽ.

Nhất thời chưa định thần kịp, hai tay chống lan can để xoa dịu hơi thở lại…

“Cậu đi đâu vậy? Tìm không thấy cậu.” Chậm rãi đi trở về phòng nhạc, Yen hướng ta đi tới.

“Không có, mới vừa cùng bạn học hàn huyên vài câu.” Mỉm cười nhìn nàng.

“Đi ăn với tớ đi, đói bụng.” Nàng nắm tay của ta đi lên phía trước.

“Bảo…” Đột nhiên kéo nàng.

“Ân? Cậu làm sao vậy?” Nàng dừng lại xoay người nhìn ta.

“Chúng ta… chúng ta đều phải cố gắng thực hiện cùng nhau, được không?” Trong lòng chột dạ, dù sao vẫn muốn có được câu trả lời của nàng.

“…” Nàng ngây ngẩn cả người, mở to mắt nhìn ta.

“Đồ ngốc, tớ biết cậu lại suy nghĩ nhiều, tớ đáp ứng cậu, tớ nhất định sẽ cố gắng thực hiện vì chúng ta, nhất định!” Nàng không để ý người chung quanh, ôm ta, ôm thật chặt.

Bạn tốt của nàng đi sang nước Pháp học âm nhạc, cũng ở đó kết hôn sinh con. Nhiều năm không gặp, nàng vẫn xinh đẹp như trước, trên người nhiều hơn một phần khí chất thành thục tài trí.

Lần này gặp lại, chúng ta vẫn cảm thấy rất thân thiết, cũng rất ấn tượng, ta nhớ rõ đoạn đối thoại cùng nàng năm ấy, còn có ánh mắt của nàng.

Thời gian có thể mài đi rất nhiều thứ, nhưng tình hữu nghị vẫn như trước, trái lại càng ngày càng trân quý.

Nàng đi tới nhà mới của chúng ta, ở mỗi chỗ nhìn thật kỹ thật lâu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

“Thật tốt! Nhìn hai cậu hạnh phúc như vậy, cũng vui thay hai cậu.” Nàng xoay người nhìn về phía chúng ta, lời của nàng để cho ta mũi lên men. Thời gian trôi qua thực sự quá nhanh, rất nhiều hình ảnh khi đó phảng phất như ngày hôm qua.

Ta làm sushi, để cho hai nàng ở thư phòng nói chuyện. Buổi trưa mở một chai rượu nho trắng, ba người ngồi trên bàn cơm nhắc tới nhiều chuyện thú vị hồi đại học, rất vui vẻ.

Buổi chiều tạnh mưa, chúng ta không có lái xe, mang theo nàng đi tàu điện ngầm, nàng muốn cảm nhận sự thay đổi cấp tốc của thành phố những năm gần đây.

Đi mệt, tìm một nhà hàng yên tĩnh ở phố xá sầm uất ngồi xuống, một lần trò chuyện này, kéo dài đến hơn chín giờ tối. Người nhà của nàng tới đón nàng, ngày mai chuẩn bị đi Hương Cảng dạy học, sau đó từ Hương Cảng bay trở về Pháp.

“Không biết lần sau thì đến bao giờ mới được gặp nhau, thật vui khi gặp lại hai cậu, mong là lần sau hai cậu tới nhà tớ chơi.” Nàng tiến lên ôm lấy chúng ta.

“Nhất định!” Yen nghẹn ngào.

“Bảo trọng!” Chịu không nổi gặp nhau rồi xa cách, viền mắt ướt át.

Đưa tiễn bạn nàng xong, hai người chúng ta nắm tay đi đến trạm xe lửa, không nói gì, đều đang phục hồi cảm xúc.

“Năm ấy sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, nàng tìm tớ nói chuyện phiếm.” Sắp đi đến ga đường sắt, ta nói.

“…” Nàng xoay đầu nhìn ta.

“Cậu ấy thích cậu!” Ta mỉm cười nhìn nàng.

“…” Nàng sửng sốt một chút sau đó mỉm cười cúi đầu, không nói gì. Có lẽ, khi đó, nàng đã biết rồi.

Trong điện ngầm có rất nhiều người, chúng ta đi khắp ngõ ngách, nàng ôm thật chặt ta từ phía sau, nhiệt độ trên người nàng và mùi thơm cơ thể làm cho ta an tâm thoải mái, lười biếng dựa vào người nàng.

“Tớ yêu cậu!” Lúc trong hàng xe báo trạm, nàng nói nhỏ bên tai ta.

Ta nghiêng đầu qua, cười đến đặc biệt hạnh phúc, thích nàng bất thình lình cùng ta nói những lời ân ái này.

Ra điện ngầm, hai người nắm tay về nhà, đường phố vẫn náo nhiệt như trước, chúng ta thích đi đường nhỏ an tĩnh.

“Ở đây không có ai, cậu sợ không?” Ta cười nhìn nàng.

“Không sợ, tớ có mang theo bảo tiêu.”

“Ân? Tớ sao? Nhưng mà sức lực của tớ kém xa cậu.” Ta bối rối nhìn nàng.

“Anh chàng này sẽ bảo vệ chúng ta!” Nàng từ trong túi lấy ra món đồ chơi nhỏ Ultraman. (Là cái rất nhỏ, nàng lấy của Tiểu Vũ. )

“…” Ta mắt choáng váng nhìn nàng, sau đó cười rút, hồi hộp hôn lên mặt nàng một cái.

Lý Ngữ Yên cậu thật là đáng yêu…

Leave a Reply