Đại Học ⁂ Chap 15: Yen


Thi chuyên ngành cuối kỳ sắp tới gần, khoảng thời gian này ta rất ít tiếp xúc với nàng, cũng không phải ta cố ý không tìm nàng, mà là nàng tựa hồ cũng rất bận, đang chuẩn bị thi.

Thường ngày trở lại ký túc xá, vừa nhìn thấy nàng, nhưng là mấy ngày nay nàng một mực buổi tối phòng đàn sắp đóng cửa mới vừa về, hơn nữa sau khi tắm xong cũng không hé răng đã lên giường đi ngủ.

Ở nhà ăn ăn cơm, nàng cũng là rất ít nói, không hoạt bát như trước, chỉ là cười không nói, nhìn nàng gầy gò rất đau lòng, cố ý lấy thêm một phần thịt, lúc kẹp đến trong đĩa nàng giải chính mình ăn không vô nhiều như vậy, để nàng hỗ trợ ăn, nàng ngốc nhìn ta một chút rồi ngoan ngoãn ăn.

Khoảng thời gian này nàng sẽ không chủ động nói cho ta biết nàng đi tới phòng đàn, ta thăm dò thời gian nàng thường xuyên luyện đàn, cũng biết nàng thích đi đâu, nhưng là lúc đi đến cửa phòng, nàng dán ở ngoài cửa một tấm giấy trắng, viết: “xin chớ quấy rầy”.

Nhìn bốn chữ này tâm co lại, mặt tức thì phát nhiệt, nàng là đang hết sức trốn ta sao? Nhưng là nàng tại sao phải làm như vậy? Ta nhất định là suy nghĩ nhiều, có lẽ là cuối kỳ quá nhiều đồng học tìm nàng thỉnh giáo nên mới dán.

Nhưng trong lòng trước sau có một loại ảo tưởng cùng khát vọng, nếu như nàng đúng là cố ý trốn ta, có phải là mang ý nàng thích ta? Hạ Mạt, chúng ta ba ngày chưa nói một câu, tuy rằng mỗi ngày tớ có thể nhìn thấy cậu, nhưng tớ rất nhớ cậu, rất muốn cậu có thể nói một câu với tớ.

“Yen, chúng ta đi ăn cơm đi?” Đang đờ ra, cửa phòng đàn bị mở ra, Đằng Nhi đã tới.

“Hôm nay thật sớm a, các cậu ấy cũng luyện đàn xong rồi?” Nhìn đồng hồ đeo tay.

“Ngoại trừ Mạt Nhi nói muộn giờ sẽ ăn sau, các cậu ấy đều đang đợi dưới lầu.” Nàng đi tới, giúp ta dọn dẹp khúc phổ.

“Cậu ấy làm sao vậy?” Trong lòng có chút thất lạc hỏi.

“Cậu ấy nói còn chưa luyện tập tốt, cũng không có khẩu vị, để chúng ta đi ăn trước. Gần đây cậu ấy hình như tâm tình không tốt lắm? Từ khi dêm đó gặp mưa trở về liền trở nên ít nói, cậu nói cậu ấy có phải thầm mến bạn trai nào không a? Nếu không sẽ không như vậy.” Nàng rất nhanh thay ta thu thập xong, một mặt cười xấu xa nhìn ta.

“Thầm mến?” Ta có chút kinh ngạc nhìn nàng.

“Tớ đoán vậy, Thiên Hi nói tám phần mười là như thế.” Nàng cười nhăn mũi.

“Các cậu lại đang bát quái cái gì?” Nhìn nàng đáng yêu, nhịn cười không được.

“Hôm qua lúc trên đường về ký túc xá cùng Thiên Hi còn có Văn Văn tán gẫu, đều cảm giác cậu ấy có điểm không đúng.” Nàng nói đi đến mở cửa, ta không hỏi lại, trong lòng suy nghĩ lời nàng mới vừa nói.

Đi đến nhà ăn, nhìn rất nhiều món ăn nhưng lại không biết ăn cái gì, cũng không có khẩu vị, tùy ý gọi vài món, cùng các nàng trò chuyện, nhưng nghĩ đến nàng.

Sau khi ăn xong lấy cớ nói đợi đồng học đến thương lượng chút chuyện, để cho các nàng đi về trước.

Đợi rất lâu, sắp một giờ, nàng mới đến nhà ăn. Nàng hai tay ôm sách vở, mặc một cái quần bò màu trắng, một đôi giày hồng, một áo khoác Nhật màu xám đậm, đeo một khăn quàng cổ màu đỏ ô vuông dày, tóc buộc lên, thoạt nhìn đặc biệt tinh thần đẹp đẽ, cảm giác đã lâu không gặp nàng, sáng nay thức dậy nàng đã không ở, một cảm giác sợ hãi chua xót đánh vào trong lòng, tim đập nhanh hơn.

“…” Lúc nàng lấy xong cơm tìm vị trí thấy được ta, ngây người đứng tại chỗ.

“…” Mỉm cười nhìn nàng, chờ nàng chủ động đi tới ngồi vào bên cạnh ta.

“Cậu… sao lại vẫn còn ở nơi này?” Mặt nàng đỏ, không dám nhìn thẳng ta, ngồi đối diện với ta, khẽ cúi đầu mở ra khăn quàng cổ.

“Sao lại vẫn là ăn ít như vậy? Hơn nữa không thịt.” Tránh thoát vấn đề của nàng, nhíu mày nhìn thức ăn trong đĩa của nàng, chỉ có trứng hấp và cải xanh.

“Vừa nãy ở phòng đàn ăn đồ ăn vặt, có món làm từ thịt heo, vì vậy không muốn ăn thịt.” Nàng cầm lấy đũa từ từ ăn.

“Mạt Nhi…” Nhẹ giọng kêu nàng.

“Hả?” Nàng ngẩng đầu lên, con mắt to lấp lánh nhìn ta.

“Khoảng thời gian này cậu làm sao vậy? Có phải là có chuyện gì không vui?” Nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn được thăm dò hỏi.

“… Không có a! Tớ không có chuyện gì không vui a!” Nàng sửng sốt một chút rồi mỉm cười nhìn ta.

“Nhưng là lúc cậu vui vẻ sẽ ăn rất nhiều cơm, sẽ ăn rất nhiều thịt, hơn nữa sẽ rất hoạt bát chơi đùa với các cậu ấy, hiện tại tớ thấy cậu rất trầm tĩnh.” Hai tay bất giác nắm chặt, không biết tại sao hơi khẩn trương.

“Thi cuối kỳ, tớ muốn thi tốt một chút tranh học bổng, khoảng thời gian này thật nhiều bài tập, còn muốn luyện giọng luyện đàn, vì vậy trong lòng hơi có chút căng thẳng.” Nàng nói xong, nàng có ý định ở trước mặt ta miệng lớn ăn cơm.

“Nha, vậy là tớ nghĩ nhiều.” Nghe nàng nói, trong lòng yên tâm, nhưng là luôn có điểm mạc danh nhỏ thất lạc, nói không được, kể không rõ.

“Cậu không phải là cùng các cậu ấy ăn cơm à?” Nàng lại hỏi lần nữa.

“Ò… Là ăn cùng các cậu ấy, sau đó có bạn học tìm tớ tán gẫu chút chuyện, cậu ấy vừa mới đi.” Thời điểm nói dối mặt sẽ nóng lên.

“Vậy cậu đi về trước nghỉ trưa đi, đừng chờ tớ.” Nàng mỉm cười nhìn ta, nụ cười này khiến người thương yêu.

“Chờ cậu! Từ từ ăn.” Tuy rằng nghe nàng để ta đi trước sẽ có ủ rũ, nhưng ngày hôm nay có thể cùng nàng nói mấy câu cảm giác rất vui vẻ.

“Tớ ăn xong không ngủ trưa, còn muốn đi phòng đàn.” Nàng bắt đầu nhanh chóng ăn.

“Ừ, tớ cũng không muốn ngủ, trực tiếp đi phòng đàn, cùng nhau đi!” Trong lòng đang cùng nàng phân cao thấp, coi như không thể ở chung nhiều, nhưng chỉ cần ở chung quanh nàng bồi nàng là được rồi.

Chờ nàng ăn xong, trên đường đi phòng đàn chúng ta không nói lời nào, nhưng ta cảm thấy không nói lời nào với nàng cũng sẽ cảm thấy rất thoải mái.

“Cậu luyện tập chuyên ngành đến đâu rồi?” Sắp tới cửa phòng đàn, nàng hỏi. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hỏi ta qua nhiều ngày như vậy.

“Ừ, cũng không tệ lắm, đều đã chuẩn bị xong.” Bất giác đến gần nàng.

“Vậy thì tốt, cậu đi trước lấy chìa khóa đi? Chìa khóa tớ còn chưa trả lại cho quản giáo.” Lúc nàng nói với ta, ta nhìn thấy số phòng đàn chìa khóa trong tay nàng.

“Được, vậy cậu lên lầu trước đi.” Lúc này rõ ràng cảm giác được nàng đang trốn ta, trước đây bất luận thế nào, nàng đều sẽ chờ ta cùng nhau.

Để quản giáo an bài cho ta phòng đàn tầng ba, cách gian phòng của nàng gần nhất, sau khi lên lầu nhìn cửa phòng đàn của nàng, không lại dán bốn chữ kia, từ cửa sổ nhỏ nhìn nàng đang chuyên tâm luyện đàn.

Mà ta, ngồi ở trên ghế chơi đàn, không nhấc lên được chút sức lực, nhìn cầm phổ đờ ra. Thời gian dài, tỉnh táo lại, mới chậm rãi mở ra violon.

Lần tập luyện này chính là điên cuồng tập trung vào, không nghĩ đến nàng nữa, không tự nghĩ nữa, toàn thân tâm tan vào bên trong ý cảnh của từ khúc, mãi đến khi mệt đến vai cùng tay tê đến không nhấc lên nổi mới thở dốc mềm tựa vào ghế.

Khôi phục lại yên lặng sau mở cửa đi nhà vệ sinh, đột nhiên sợ hết hồn, nàng tựa ở trên tường bên cửa phải, lúc nhìn ta cũng sợ hết hồn, chúng ta cứ như vậy kinh ngạc nhìn đối phương, ta đã nín thở, nhưng là tim đập nhanh đến mức không thôi.

“Tớ… Tớ mới vừa đi vệ sinh, nghe thấy được tiếng đàn, đoán hẳn là cậu… Tớ đi về trước.” Nàng căng thẳng cà lăm giải thích, nói xong lập tức quay người đi về phía trước.

“A!!!!” Nàng kêu đau một tiếng, nàng hoang mang nhìn cũng không nhìn thấy phía trước có bình chữa cháy liền trực tiếp đụng vào chân và đầu gối.

“Cậu không sao sao chứ? Đau không?” Ta căng thẳng tiến lên hỏi.

“Không có chuyện gì, không đau.” Ta chưa kịp ngồi xổm xuống kiểm tra nàng có hay không bị thương, nàng đã như nhìn thấy quỷ chạy trở về phòng đàn.

Ta nhìn bóng lưng nàng biến mất, nghĩ đến động tác vừa nãy của nàng, hé miệng nở nụ cười.

Cơ hồ mỗi đêm đều cùng Trương Khải ăn cơm, kỳ thực rất muốn để hắn bồi ta cùng bọn tỷ muội cùng nhau ăn, nhưng là các nàng “rất thức thời” cố ý tránh hai ta.

“Cậu cười cái gì? Có chuyện tốt gì sao?” Lúc cùng hắn đang ăn cơm, vừa nghĩ tới xế chiều hôm nay Hạ Mạt ở phòng đàn làm chuyện bị ta phát hiện tình cảnh bất giác vô thanh cười, hắn thấy được ta dị thường, hiếu kỳ hỏi.

“Ò… Không có, nhớ ra vừa nãy xx nói chuyện cười cảm thấy rất buồn cười.” Nói dối che giấu, hé miệng khắc chế tâm tình của chính mình.

“Nói ra nghe một chút? Tớ cũng muốn biết.” Hắn vui vẻ hỏi.

“…” Thật ngốc, đào một cái hố để tự mình nhảy, nhất thời không biết làm sao nhìn hắn.

“Tớ không có tế bào hài hước, nói ra không còn vui nữa, ngữ khí không giống nhau. Ăn xong chưa? Đêm nay muốn đi nhà giáo sư một chuyến, hẹn ông ấy bảy giờ rưỡi.” Nghĩ nghĩ giải thích thế nào rồi lập tức giảng hòa.

“Giáo sư kêu cậu đi nhà ông ấy làm gì? Tớ đưa cậu đi?” Hắn đưa cho ta khăn giấy hỏi.

“Buổi chiều ông ấy gọi điện tới, ông ấy nhận được nhạc phổ bằng hữu ở nước ngoài mua rồi, muốn tớ đi lấy, ông ấy sáng ngày mốt không trở về trường học.” Quên nói cho hắn biết chuyện này.

“Tìm được phần nhạc phổ cậu vẫn luôn muốn tìm rồi à?” Hắn ánh mắt hưng phấn nhìn ta, bởi vì hắn khi trước vẫn luôn giúp ta tìm, đều là không có tin tức.

“Ừ, rốt cuộc tìm được, rất muốn mau mau tới lấy.” Mình cũng rất hưng phấn.

“Vậy chúng ta hiện tại cùng đi đi? Tớ ở ngay dưới lầu chờ cậu.” Hắn biết ta nghĩ cái gì, tạm thời không muốn để cho giáo sư biết hai ta quan hệ.

Lúc lấy xong nhạc phổ hắn đưa ta trở lại ký túc xá đứng trước cửa lớn, hắn muốn cùng ta nói gì đó, nhưng muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy? Cậu muốn nói gì với tớ à?” Chủ động trước hỏi hắn.

“Yen, tớ mong cậu chia sẻ tất cả của cậu với tớ, tớ mong cậu bất luận gặp phải chuyện gì đều ngay lập tức nói với tớ, mặc kệ vui vẻ hay không vui vẻ, có thể không?” Hắn cẩn thận dè dặt nói với ta, trong đôi mắt mang theo một tia ủy khuất.

“Ừ, sẽ.” Trong lòng rất áy náy, đối với hắn, ta thực sự làm được chưa đủ tốt.

Trở lại ký túc xá đã hơn chín giờ, đêm nay rất bất ngờ, nàng trước thời gian trở về ký túc xá, trái lại các nàng còn chưa có trở lại.

“Trở về rồi?” Nàng nhìn thấy ta ngượng ngùng như thấy được người xa lạ, nhẹ giọng hỏi một câu rồi tiếp tục sửa soạn quần áo trong ngăn kéo.

“Ừ, các cậu ấy sao còn chưa về?” Bầu không khí có chút lạnh, rất không quen thuộc nàng đột nhiên lạnh lùng.

“Đều đã đi phòng đàn khổ luyện, qua mấy ngày nữa là thi rồi.” Nàng không nhìn ta, một mình tiếp tục thu dọn.

“Vậy sao đêm nay lại về sớm như vậy?” Ta cười hỏi.

“…Tớ đã luyện một buổi trưa, còn luyện nữa sẽ nhập ma.” Nàng ngẩng đầu nhìn ta ngơ ngác một chút trả lời.

“Haha!” Rất lâu không nghe nàng nói lời hài hước với ta, nhịn không được bật cười lên.

“Tớ đi tắm trước.” Nàng hé miệng thẹn thùng đứng lên, tiếp đó cầm áo ngủ đi đến phòng tắm, nhìn nàng đùi phải bước đi tư thế có điểm không đúng, nhớ tới nàng xế chiều hôm nay đập phải bình chữa cháy, không phải là chạm đến mức rất nghiêm trọng chứ? Tâm nhấc lên.

Nàng tắm xong đi ra, làm bộ bộ đọc sách không để ý đến nàng, chờ nàng phơi xong quần áo thu dọn xong tất cả nằm ở trên giường, ta đi tới.

“Cậu làm gì?” Lúc đưa tay muốn kéo quần ngủ của nang, nàng căng thẳng ngồi thẳng người đè lại xuống tay ta.

“Đừng nhúc nhích!” Bám thân* nghiêm túc nhìn nàng, nàng bị ta giật mình, dần dần buông lỏng tay ra.

[*không hiểu]

“Trời ạ… Đều đã thâm đen rồi.” Kéo lên vừa nhìn, nhìn thấy mà giật mình, sưng lên một tảng lớn, hơn nữa có tụ huyết ở bên trong. Tay khẽ run, ngẩng đầu lên đau lòng nhìn nàng, nàng đã đang nhìn ta, dần dần hốc mắt của nàng ướt át, tiếp đó nước mắt giọt lớn hạ xuống, ủy khuất vô thanh mà khóc.

“Đừng khóc, tớ đi lấy dầu thuốc cho cậu.” Nóng ruột lập tức lấy hòm thuốc trong ngăn kéo Tư Khiết.

“Tớ có phải để cậu chê cười rồi không? Tớ cảm giác mình thật ngốc, xấu hổ chết mất.” Lúc ngồi trở lại bên giường nàng, nàng vừa lau nước mắt vừa nói.

“Sao lại nói mình ngốc?” Bị nàng đáng yêu chọc cười.

“Tớ…” Nàng kích động nhấc lên thân thể rồi lại không muốn nói, ta biết nàng nói ra tất cả mọi người sẽ lúng túng.

“Kiên nhẫn một chút, sẽ đau.” Đem vạn hoa dầu đổ vào tây rồi lau trên đùi nàng, chuẩn bị giúp nàng xoa bóp.

“A! ! !” Nàng kêu lên sợ hãi.

“Tớ… Tớ còn chưa dùng lực đâu.” Sợ đến ta rút tay trở về.

“Nhưng là tớ thật đau, đau chết mất, đêm nay lúc ăn cơm đã bắt đầu đau đến co rút, tớ cảm giác cắn một miếng cơm liền đâm đau một chút, hại tớ cuối cùng không dám ăn.” Mặt nàng một bộ biểu tình đặc biệt thống khổ nói.

“Ha…” Ta không nhịn được cười ra tiếng.

“Cậu còn cười? Thật là không có lòng thông cảm. A! Nhẹ chút, xin cậu đó, a!!!” Nàng đau đến vuốt giường, nước mắt tiếp tục chảy ra.

“Ngoan, kiên trì một lúc, nếu không tụ huyết không tản được.” Nhìn nàng thống khổ bộ dáng, thu hồi nụ cười vừa nãy, tràn đầy đau lòng. Thừa dịp vào lúc này, rất muốn cùng nàng tâm sự, nhưng là bọn tỷ muội trở về…

⁂⁂⁂

Cuối tuần theo Đan Hoa các nàng đi dạo phố, đi dạo xong chuẩn bị đi trễ giờ cơm, nhận được Tư Khiết điện thoại.

“Mau tới đây X đại học, đêm nay bảy giờ rưỡi Mạt Nhi ở đây biểu diễn.” Nàng sốt ruột nói.

“Hả? Tại sao hiện tại mới nói?” Tâm bắt đầu xao động.

“Chúng tớ cũng là mới vừa biết đến, cái tên này trước biểu diễn mới nói, một nhánh đội nhạc trường học của chúng ta mời cậu ấy tham gia quan hệ hữu nghị với trường gần đây, nghe nói đêm nay đều là tinh anh, có đi hay không?” Lúc nàng nói trong lòng ta không down như vậy nữa, hóa ra các nàng trước cũng không biết chuyện này.

“Được, hiện tại tớ liền qua đó, đến lúc đó gặp.” Cúp điện thoại xong cùng Đan Hoa các nàng giải thích tình huống, các nàng nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú, yêu cầu cùng đi.

X đại học rất lớn, cũng có âm nhạc hệ, lúc đi đến sân khấu lộ thiên A khu, sân luyện tập to bằng đại thảm cỏ bên trong đã đứng đầy học sinh, cùng Tư Khiết hội hợp sau nàng dẫn chúng ta xuyên về phía trước.

“Các cậu tới rồi, chúng tớ tranh cái chỗ thật không dễ dàng, sắp bị chen thành bánh rồi.” Đi tới phía trước nhìn thấy các nàng, Văn Văn sốt ruột la hét, nàng Đông Bắc giọng nói trêu đến Đan Hoa các nàng nở nụ cười, đây là bọn tỷ muội cùng bằng hữu lần thứ nhất gặp mặt, các nàng lẫn nhau rất nhanh quen thuộc, ở trong đám người la hét trò chuyện vui vẻ, mà ta lẳng lặng mà nhìn trước mắt sân khấu lớn này, nhìn ra được là bỏ ra thời gian tỉ mỉ bày ra, trong sân trường cũng dán đầy tuyên truyền quảng cáo, cùng âm nhạc sảnh hình thức hoàn toàn khác nhau, đối mặt này tràn đầy dòng người, nàng có căng thẳng hay không?

Biểu diễn bắt đầu, đêm nay đều là ban nhạc thịnh hành cùng ban nhạc rock biểu diễn, vừa mở trận một thủ hắc báo kinh điển liền làm tất cả mọi người hưng phấn cao giọng hò hét lên, tỷ muội cùng các bằng hữu đi theo đoàn người cùng nhau nhảy lên, ta không quá quen thuộc như vậy bầu không khí, nhưng nội tâm cũng thuận theo kích động.

Đội nhạc cho chúng ta kinh hỉ, mấy chi đội nhạc trình độ cũng rất cao, đối với chuyên ngành tật xấu xoi mói chúng ta đối với đêm nay biểu diễn đánh giá rất cao.

Không có chương trình biểu diễn, chúng ta không biết nàng lúc nào ra trận, mỗi một cái chương trình biểu diễn xong đều chờ mong cái kế tiếp chính là nàng.

“Mạt Nhi, là Mạt Nhi, trường học của chúng ta đội nhạc đi ra rồi.” Thiên Hi hưng phấn kêu, lúc này chúng ta đều nhìn sân khấu.

“Đây là chúng ta Sư huynh, này chi đội nhạc thi đấu cầm thưởng, không biết tại sao tìm Mạt Nhi hát chính.” Văn Văn cùng các bằng hữu nói.

“Nghe nói người hát chính kia có việc không thể tham gia, bọn họ tìm rất nhiều người thử âm mới tìm được Mạt Nhi.” Đằng Nhi nói.

“Cậu ấy quá giấu chuyện rồi, cũng không nói với chúng ta.” Văn Văn oán giận nói.

“Cậu ấy chân nhân còn xinh đẹp hơn hình ảnh, thật thích quần áo nàng mặc.” Tiểu Mặc vươn cổ nhìn nàng trên sân khấu.

“Nàng khí tràng không giống những hát chính khác, thanh tân thoát tục.” Lúc Đan Hoa nói, ta bất giác giương lên khóe miệng, cũng nghĩ như nàng, hát chính đội nhạc khác cơ hồ đều là cùng một màu nhạc punk hoặc trang phục rất khốc, mà nàng trên người mặc một bộ quần áo thể thao adidas màu rực rỡ, ống tay áo vắn lên, quần bò màu xanh lam bình thường bên trong đầu gối được nhà thiết kế cắt mở khẽ kéo tua, một đôi giày đơn giản kinh điển màu trắng, tóc thẳng tắp xõa ra, lộ vẻ thanh thuần mà hữu hình.

Lúc nàng đứng thẳng trước mic cười ngượng ngùng, lòng ta bị hòa tan, thật sự rất thích nàng, rất thích!

Đoàn người bắt đầu nhiệt tình hoan hô, lúc đệm nhạc đội nhạc vang lên, tùy theo dần dần yên tĩnh, bởi vì đây là một khúc phong thanh tân nhỏ, cả tràng biểu diễn đột nhiên thay đổi khúc phong khiến tất cả mọi người như nếm trải mùi vị không đồng dạng như vậy, mùi vị đó là ngây ngô, lại ngọt ngào, lúc thanh âm nàng cất lên, người chung quanh phát ra tiếng cảm thán, lúc nghe thấy có người lớn tiếng gọi đây là đêm nay khỏe mạnh nhất thanh âm, ta vui vẻ cười, rất kích động. Càng làm cho người ta hưng phấn là, rất nhiều người đều sẽ hát bài hát này, ở cuối cùng theo nàng cùng nhau hát lên, nhìn nàng từ lúc ban đầu căng thẳng đến thời khắc này phát ra tiếng cười vui vẻ từ nội tâm, ta lại nhưng đỏ cả vành mắt, lần thứ nhất biết bài hát này, gọi là “sâu mùa hạ”, lần đầu tiên nghe, nàng hát đến thật là dễ nghe, mang theo khí tức thanh xuân, ở thời điểm giai điệu thăng hoa cùng với nàng chuyển điệu hát cuối cùng cao triều, không nhịn được nước mắt chảy xuống, tối nay là khó quên, ta sẽ nhớ kỹ đêm nay, nàng là như vậy chói mắt, như vậy xuất chúng, tâm theo nàng mà nhảy lên…

⁂⁂⁂

Hòa nhạc

Sâu Mùa Hạ

Trùng nhi bò tới trên đàn ta nghe khúc nhạc nhẹ nhàng vang,

Chờ đợi nốt nhạc xẹt qua trên mặt dệt nên tình lưới trong suốt,

Dế ngồi bên ta ngâm nga tiến vang êm tai,

Nhưng trong lòng nghĩ cơm trưa ngày mai cùng đi với ai.

Không thể quên tịch liêu này,

Đến hiện thực chính mình gánh,

Hy vọng biết bao buông xuống hết thảy chạy về phía quê hương trùng nhi.

Trùng nhi bay, trùng nhi gọi, trùng nhi đuổi, trùng nhi chạy,

Trùng nhi cười, trùng nhi nhảy, trùng nhi đi bầu bạn ta tiêu dao,

Trùng nhi xinh ,trùng nhi đẹp, trùng nhi đều rất yêu khoe khoang,

Trùng nhi điên, trùng nhi náo, trùng nhi luôn có thể cảm động hết thảy dày vò…


Leave a Reply