Chính Văn ⁂ Chap 242


Sau khi từ quán cà phê trò chuyện xong, Nhâm Hiểu đưa ta cùng Tư Khiết về nhà, ta cự tuyệt, tạo cơ hội cho bọn họ, lý do là nơi này cách nhà ta rất gần, ta tản bộ trở về được rồi.
Về đến nhà, ngửi được mùi thịt, mùi này hẳn là Trần chủ nhiệm làm bếp, cất xong túi đi tới phòng bếp, quả nhiên là nàng đang bận bịu, ba còn chưa có trở lại, xem ra hôm nay tâm tình của bà là tương đối tốt a!
“A! Con muốn hù chết mẹ a?! Trở lại một chút động tĩnh cũng không có.” Ta nhẹ nhàng đi tới sau lưng mẹ, cằm đập vào bả vai của bà, dọa bà giật mình.
“Hắc hắc! Tối nay làm thịt dê sao? Oa! Thật là thơm, nếm thử một chút…” Ta cười híp mắt đi tới bếp trước mở ra một nồi đất, thịt bên trong thơm ngát đem ta thèm ăn đến không được, đưa tay muốn cầm một khối ăn.
“Con có phải là con gái hay không a? Thật bẩn, nhanh đi rửa tay!” Còn không có đụng phải thịt liền bị mẹ rất dùng sức đánh một cái mu bàn tay, đau đến ta tê hí, vội vàng rút tay về, đi tới khử độc, cái này thì là nỗi buồn do sinh trưởng trong gia đình bác sĩ, ta sở dĩ có sạch sẻ đều là bị Trần chủ nhiệm ảnh hưởng.
“Hôm nay con cùng tiểu Chu đi đâu chơi? Thằng bé làm sao buổi tối không cùng con ăn cơm vậy?” Ta cũng biết nàng nhất định sẽ hỏi ta cái này.
“Con đem người ta hù chạy, mẹ cùng Tiểu Thụy a di mới vừa đi, anh ta cũng rời đi luôn.” Ta biết điều giao phó.
“Cái gì??? Làm sao con có thể dọa người ta sợ chạy mất a???” Lão Trần đồng chí phản ứng đó là tương đối kích động, đang đang xào thức ăn trúng tay ngừng lại, mặt đầy mẫu dạ xoa biểu tình.
“Mẹ, con chỉ muốn hỏi người, mẹ cảm thấy con cùng người nọ xứng đôi sao?” Ta nhảy ra trả lời, trực tiếp hỏi.
“…” Bà bị ta hỏi cho giật mình.
“Trong lòng mẹ khẳng định cũng cảm thấy không xứng đôi phải không? Mẹ hiểu con như vậy.” Ta tiến lên một bước, vội hỏi.
“Bề ngoài thằng bé là chân chất, nhưng trọng yếu nhất là nhân phẩm tốt, nghề nghiệp tốt, làm sao con không tiếp xúc nhiều một chút liền đem người ta hù chạy?” Trần chủ nhiệm khôi phục cuống cuồng trạng thái.
“Anh ta căn bản không phải là mẫu người con thích, con không muốn lãng phí thời gian, dù sau đi nữa con cùng anh ta lại không có ở cùng một địa phương công việc, như vậy đáng tin không?” Ta không gấp không nóng nảy cùng bà vừa nói.
“Vậy con cùng mẹ nói một chút, mẫu người con thích là thế nào?” Trần chủ nhiệm không kích động như mới vừa rồi vậy, xì hơi hỏi ta.
“Con không thể nói, dù sao thì là đầu tiên nhìn liền hợp mắt.” Trong đầu lập tức nhớ lại bóng dáng của Yen.
“Con đứa nhỏ này, làm sao cứ như vậy không để cho người tĩnh tâm, ai!” Trong nồi thức ăn đều quá lửa rồi, Trần chủ nhiệm sau khi than thở thì xào tiếp.
“Mẹ, nhanh như vậy mẹ đã muốn đem con đem bán đi?” Ta từ phía sau lưng ôm lấy bà.
“…” Mẹ không có lên tiếng, ta buông bà ra, bất đắc dĩ lắc đầu một cái xoay người.
“Trước kia mẹ liền cùng ba con thương lượng qua, sẽ không giống gia trưởng khác thúc giục con sớm kết hôn như vậy, để cho con tự làm chủ, nhưng chuyện phát sinh lần trước để cho mẹ thay đổi ý tưởng, mẹ không muốn lo lắng chuyện như thế sẽ lần nữa phát sinh, mẹ làm như vậy cũng là vì con, con lại không thể nghe một chút sao?” Mẹ một phen đem ta ngơ ngẩn, đứng yên tại chỗ, nguyên lai mẹ vẫn là để ý chuyện ta cùng Yen như vậy, trong lòng rất khó chịu, nhưng giờ phút này ta có thể làm những gì? Hết thảy đều là vô lực như vậy. Ngẩng đầu nhìn trần nhà, khẽ thở dài một cái, không để ý mẹ, cũng không xoay người nhìn biểu tình của bà là như thế nào, liền trở về phòng.
Vốn tưởng rằng chuyện coi mắt sẽ chấm dứt ở đây, còn không có ngừng mấy ngày, Trần chủ nhiệm lại tới cho ta làm công tác tư tưởng, vì vậy kỳ nghỉ đông ta đều ở đây coi mắt. Thiên Hi cùng Tư Khiết cũng bồi ta gặp người ta hai lần, đều là dứt khoát bị ta bác bỏ. Hai nàng chính là quân sư của ta, nhưng cũng không quên cười nhạo ta, còn để cho Đằng nhi cùng Mạn Văn còn có DK, Diệp Tử biết, bọn họ mỗi ngày bát quái một chút “Thăm hỏi sức khỏe”, để cho ta trong lòng vô cùng buồn rầu.

So với ta thật buồn bực người là Trần chủ nhiệm, ta không “Hợp tác” để cho bà rất là không biết làm sao, qua hết năm cho ta xuống một cái nhiệm vụ cuối cùng, chính là cuối tuần này đi gặp một nam tử ưu tú hơn ta ba tuổi, vẫn là cùng ta ở cùng một địa phương công tác, nghề nghiệp là người nghe cũng sẽ hâm mộ, bà còn phải yêu cầu không thể như hai lần trước như vậy quả quyết cự tuyệt người ta, lần này vô luận như thế nào đều phải tốn chút thời gian xem xet mới quyết định. Khoảng thời gian này nhìn mẹ “Dụng tâm lương khổ”, trong lòng cũng rất áy náy, nhắm mắt không thể làm gì khác hơn là đáp ứng bà.
“Trứng Muối, đang làm gì vậy? Thật nhàm chán a, đi ra uống chút gì không?!” Thời điểm đang chuẩn bị ra cửa phó ước, Thiên Hi gọi điện thoại tới.
“Ai! Không rãnh, cậu cùng Lão Đại đi đi!” Ta đổi lại giày, kẹp điện thoại ở trên cổ nghe.
“Ừ? Giọng tiêu cực này giống như gặp phải chuyện gì phiền lòng? Chẳng lẽ… cậu lại muốn đi coi mắt?” Khuê mật chính là khuê mật, có thể đừng hiểu ta như vậy có được hay không?!
“Không… Không có a!” Ta không nghĩ lại để cho nàng cười nhạo, chối đây đẩy.
“Thiết! Doãn Hạ Mạt, cậu gãi cái mông tớ cũng biết cậu suy nghĩ gì, giọng điệu này nhất định là hôm nay lại muốn đi coi mắt, mau nói địa chỉ, chúng tớ bồi cậu đi, dù sao cũng đang nhàm chán.” Cô nàng này đặc duệ nói ta.
“Được rồi! Hay là đến phòng cà phê lần trước, tớ đi trước cùng đàn ông kia gặp mặt, các cậu đến thì tìm vị trí rình coi là được.” Ta uể oải vừa nói.
“Ai yêu! Cậu cũng không đổi chỗ, Lão Bản ở đó còn tưởng rằng cậu là gái bán hoa đi. Một tháng đều dẫn những nam nhân khác nhau đến.” Thiên Hi trêu đùa nói.
[*Gái hoa lâu]
“Trịnh cháo cậu đi, lúc nào cậu cùng Màn Thầu miệng mới hết thúi a!” Ta tức mình giậm chân đứng lên hướng nàng la hét.
“Hắc hắc! Không nói ha, thay quần áo tìm Lão Đại đây, cậu nhớ chớ mặc quá khéo léo, đừng để cho đàng trai đối với cậu vừa thấy đã yêu, cúp máy ha.” Cô gái này còn không quên hiến kế, ta đối với nàng vừa yêu vừa hận đi.


Buổi chiều ba giờ đúng lúc xuất hiện ở phòng cà phê, người nọ còn chưa tới, tự mình gọi ly nước trái cây. Thoải mái tựa vào trên ghế sa lon, mở ra điện thoại xem xét, dành riêng một chỗ lưu trữ đều là ảnh của Yen. Thật là nhớ nàng, nàng sau khi đi, mỗi tối, cơ hồ trong mộng cũng xuất hiện bóng dáng của nàng. Nhìn ảnh cùng nàng đi Hạ Môn, trong lòng có loại chua xót mùi vị. Muốn nhìn kỹ dung nhan nàng nhưng lại sợ càng xem càng nhớ. Thời điểm khi nhìn một tấm hình ngẩn người, thì đứng trước mặt một người ngăn chận ngoài cửa sổ chiếu vào ánh sáng.
“Em khỏe! Em là Doãn Hạ Mạt sao?” Nam nhân tự tiếu phi tiếu nhìn ta, trong tay xách một cái rất nhỏ túi xách, còn là túi cá sấu da. Ta nhìn tướng mạo cùng lối ăn mặc của người nọ, trong lòng rùng mình một cái.
“… Nga! Anh khỏe, chính là tôi.” Ta ngẩn người một chút sau mau đứng lên trả lời.
 “Ha ha! Anh xem qua hình của em, chân nhân thật đúng là không tệ a, trước kia người nhà cho anh nhìn đều là hàng không đúng bản. Nga, anh tên xxx, em có thể gọi anh là Alan.” Người nọ đưa tay, ta nặn ra nụ cười cùng anh ta bắt tay. Người này cười một bộ mặt mũi quả thực làm người ta nhìn không thoải mái, hơn nữa vừa mở miệng liền dùng giọng vô cùng không lễ phép cũng làm người ta ghét, còn tới trễ. Thật không dám tin tưởng anh ta làm là nghề hái ra tiền. Quần áo lối ăn mặc giống như một lãnh đạo 40-50 tuổi, nhìn người ta theo thói quen trước nhất nhìn là giày của anh ta, nếu như rất dơ, đại biểu người này ở phương diện sinh hoạt tám phần là không hay thu dọn, người lôi thôi lếch thếch. Giày của anh ta bẩn thì cũng thôi đi, còn mặc quần lửng, ta choáng váng! Lần này so với mấy lần trước còn có ý niệm lập tức muốn trốn.
“Ngồi đi! Nghe nói em là lão sư âm nhạc, có biết đàn dương cầm sao?” Anh ta sau khi ngồi xuống thì dùng giọng giống như một vị lãnh đạo đang hỏi thuộc hạ vậy.
“Vâng! Bất quá chuyên ngành là thanh nhạc.” Mặc dù mấy vị ta gặp trước kia, ta cũng không thích người ta, nhưng cũng không ghét, dẫu sao so với vị trước mắt này còn có chút nhân phẩm cùng thân sĩ lễ phép.
“Thanh nhạc là cái gì?” Người nọ không hiểu.
“Thông tục mà nói chính là ca hát.” Ta mỉm cười kiên nhẫn giải đáp.
“Nga! Vậy em hát nhất định không tệ chứ? Chờ một hồi đi ktv hát mấy bài như thế nào?” Anh ta hỏi đến chuyện ta ghét nhất, chính là ghét nhất người mới quen một khi biết ta là ca hát, sẽ để cho ta hát cho nghe.
“Xin lỗi, hôm nay em không muốn đi.” Ta trực tiếp cự tuyệt để cho anh ta có chút kinh ngạc, ngẩn ra nhìn ta một chút.
“Ha ha! Vậy thì đổi ngày đi. Bất quá với anh thì ngũ âm không quan tâm lắm, đối với âm nhạc cũng không phải cảm thấy hứng thú vô cùng, không biết em có để ý hay không?” Anh ta hướng phục vụ viên ngoắc sau cùng ta vừa nói.
“Em có cái gì phải ngại? Anh cũng không phải người quan trọng gì với em.” Ta chỉ nói trước một câu, một câu sau là nhẫn giấu ở trong lòng nói không ra lời.
“Vậy thì tốt! Xem ra em nhân phẩm cũng tốt, hoàn cảnh này thật không tệ, bất quá anh không thích uống cà phê, nơi này có trà sao?” Có một loại người chính là sinh ra để đại chúng ghét, anh ta chính là loại này, ta thật là xui xẻo, còn gặp được.
Tiếp theo chính là anh ta bàn luận viễn vông, vừa nói sự nghiệp của mình oanh liệt như thế nào. Đặc biệt chú trọng nhấn mạnh đối với cha mẹ mình là phải hiếu thuận, còn phê phán các cô gái hiện nay quá mức cởi mở, cùng với đối với xã hội bất mãn. Ta giống như một bác sĩ tâm lý đang nghe một oán phụ có bệnh đang oán trách cuộc sống, một câu nói ta cũng chen không được, không chịu nổi, cái mông như ngồi bàn chông, thật muốn không để ý mặt mũi của anh ta, lúc này tiếng tin nhắn vang lên, thừa dịp khi người kia nói nước miếng hoa bay, mở ra nhìn lén.
[Muội a! Tớ cũng khó chịu thay cho cậu, bội phục cậu ngồi lâu như vậy, Trần chủ nhiệm giới thiệu bạn đều là cái gì kỳ quặc a? Thật là con mắt không đành lòng thấy! ” Là Tư Khiết gởi tới. Ta vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh, hai cô này đã ngồi ở một cái bàn đối mặt phía trước ta, cười hì hì chớp mắt cùng ta chào hỏi, một bộ dạng cười trên sự đau khổ của người khác.
[SOS! ] Ta phát ra tín hiệu cầu cứu.

“Em có nghe không? Có phải là đề tài của anh có chút ngột ngạt hay không?” Đột nhiên người đàn ông này kêu ta.
“A? Không có a! Anh tiếp tục, em đang nghe.” Lập tức ngồi thẳng giả bộ cười.
“Ha ha! Uống rất nhiều nước, anh đi phòng vệ sinh.” Người nọ cười đứng lên. Ta chỉ phương hướng, anh ta sửa sang lại quần áo một chút sau đi tới.
“Oa ha ha! Cười ngạo tớ, hai bọn tớ cũng sắp chết ngộp.” Nam nhân vừa đi ra, hai nữ nhân này liền ngồi tới.
“Còn cười? Tớ cũng sắp điên rồi.” Ta phát điên hai tay đè đầu.
“Ha ha! Có thể lãnh hội, mới vừa rồi sắc mặt kia của cậu thật là khó coi, nếu là tớ đã sớm hất tóc bỏ đi. Còn là nam tử ưu tú gì chứ, mẹ cậu giới thiệu thật không đáng tin cậy.” Thiên Hi cười đáp không được.
“Tớ nhưng là người có tu dưỡng, đột nhiên đi sẽ khiến người nhà khó chịu.” Mặt ta phồng nóng, rất phiền lòng.
“Giả bộ đau bụng đi, vội vàng chuồn, chớ lãng phí thời gian, chúng tớ nhìn nam nhân kia liền khó chịu, eo dáng dấp so với chân dài, độ cao so với mặt biển còn thấp như vậy, mấu chốt là khí chất, thanh âm phân bối hai tớ đều nghe rõ ràng, một chữ —— tục!” Tư Khiết nói một hơi sau đó kéo Thiên Hi ngồi về vị trí, ta trơ mắt nhìn hai nàng, xem ra phải dựa vào chính mình .
“Chúng ta đổi cái địa phương ăn cơm đi? Em đói không?” Không bao lâu nam nhân kia trở lại.
“Xin lỗi! Vương tiên sinh, tối nay em có hẹn người khác, này liền chuẩn bị phải đi.” Rốt cuộc lấy dũng khí nói ra.
“Ách… Có phải em không thích anh hay không?” Người nọ ngẩn ra sau hỏi, ta ngạc nhiên nhìn, không nghĩ tới anh ta trực tiếp như vậy.
“Thật xin lỗi! Em nghĩ chúng ta chỉ thích hợp làm bạn.” Nếu anh ta đã hỏi như vậy, ta cũng thẳng thắn trả lời.
“Có phải là em có chút quá thanh cao hay không?” Anh ta bày ra bộ dạng làm cho người chán ghét.
“Thanh cao? Chưa nói tới, ngược lại từ đó tương đối thích hợp với anh, xin lỗi, cáo từ trước.” Người này lời khơi dậy tức giận của ta, móc ra tiền đặt lên bàn sau đó nhanh chóng rời đi.
Bước nhanh đi trên đường, lúc này Tư Khiết gọi điện thoại tới, ta đứng ở một nơi chờ hai nàng.
“Đi! Chúng ta ăn bữa tiệc lớn đi, vì cậu tẩy trần một cái xui xẻo.” Thiên Hi cùng Tư Khiết chạy lên trước ôm ta cười híp mắt vừa nói.
“Tớ muốn ăn buffet tự chọn cao cấp.” Ta chu môi yêu cầu nói.
“Được! Chúng tớ mời khách, cậu trả tiền.” Tư Khiết xấu xa cười nói, Thiên Hi cười gian.
“Tớ thật nhìn lầm hai cậu, người nào a? Tớ cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, còn ở trên vết thương của tớ rắc muối.” Ta siết chặt cổ các nàng căng thẳng nói.
“Ha ha ha! ” Hai nàng ở trên đường tự nhiên bật cười thật to.
Cùng này hai cô nàng ở chung một chỗ chính là vui vẻ, ta đã đem những chuyện không vui buổi ước hẹn hôm nay quên mất không còn chút nào. Ăn uống vui đùa sau, vui vẻ về nhà. Mới vừa đổi giày, mẹ liền đi lên trước khẩn tra hỏi tình huống.
“Con nói này khoa trưởng, sau này nếu như mẹ còn tiếp tục để cho con coi mắt, có thể giới thiệu một người bình thường một chút hay không???” Ta mang dép, quăng một câu nói này sau liền trở về phòng, trong phòng khách phát ra tiếng ba cười…


Leave a Reply