Đêm Giáng Sinh diễn xuất rất thành công, sau khi kết thúc thì trở lại phòng hóa trang, liền nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp, còn có tiếng cười của các chị em gái, sau khi thấy ta thì một đám người kích động nhanh tiến lên.
“Ai yêu mẹ! Rốt cuộc cũng thấy thần tượng, Trứng Muối em gái, có thể ký tên cho tớ không? Không ký tớ liền nắm chặt cậu không buông… ” Biểu tình cùng động tác khoa trương của Mạn Văn chọc cho tất cả mọi người cười phun, túm chặt lấy tay của ta lắc lắc, còn học dáng vẻ của người ái mộ nhạo báng ta.
“Cậu ghét! Đừng làm rộn ha, chú ý hình tượng của cậu.” Ta vừa tức vừa buồn cười bấm mặt nàng.
“Bì giáo sư của chúng ta bây giờ diễn xuất càng ngày càng kinh diễm, làm chúng ta cũng quên chuyện ăn uống, chuyên chú nhìn cậu biểu diễn.” Tư Khiết tiếp tục nói đùa, các nàng không có keo kiệt lời khen ngợi, có chút để cho ta lâng lâng, ngu cười. Chỉ có yen đứng ở sau lưng các nàng lẳng lặng mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm ta.
“Mau giúp tớ bỏ đi lớp makeup với thay quần áo, thật là đói a! Đêm Giáng Sinh tối nay tớ mời các cậu ăn tiệc lớn nha.” Ta cười hì hì vừa nói, toàn thể vui vẻ vỗ tay khen ngợi.
“Tiểu Bảo a, chỉ vì cậu trở lại chúng ta mới có đãi ngộ như vậy a. Sau khi tốt nghiệp, Doãn Hạ Mạt càng trở nên keo kiệt, chính là con gà mái một cọng lông cũng không muốn rụng, muốn trên người nàng tìm chút lợi lộc? Ai… thật khó khăn làm sao!” Thiên Hi tựa như một oán phụ, lập tức xoay người bỏ rơi cánh tay của bạn trai nàng, nắm tay Yen giả vờ thê lương “Tố khổ”. Hai chữ cuối cùng các chị em lại ăn ý phối hợp với nàng hai miệng đồng thanh lớn tiếng nói lên, ta kinh ngạc ủy khuất miệng há to, Yen cũng chê cười nhìn ta.
“A lô! Các cậu thật là một đám người không tim không phổi, trần truồng phỉ báng tớ ha. Các cậu người nào không có mỹ phẩm dưỡng da dùng, là ai trước tiên mua cho? Đồ lót của các cậu lại là ai mua? Còn có đồ trang trí trong nhà là ai bỏ tiền ra mua???” Ta gấp đến độ muốn ở trước mặt Yen lấy lại danh dự, nếu không hình tượng của ta bị nghiêm trọng phá hủy.
“Ho khan! Ai nha, bữa ăn tối nay làm tớ vừa mệt lại ăn không no, khoan hãy nói, bụng tớ thật đói.” Tiểu Đằng quỷ tinh lập tức chuyển đề tài.
“Ha! Tớ cũng đói.” Các nàng đi theo tiếp lời, một đám người chột dạ, ta cắn môi bất đắc dĩ nhìn các nàng.
“Còn không phải sao, cả đêm chúng ta giống như phục vụ viên vậy nâng cái đĩa thật nặng đi tới đi lui, còn phải giả bộ thùy mị, ăn còn phải làm bộ mỉm cười e lệ, thật lòng khó chịu a!” Mạn Văn tiếp lời, ta bị nàng chọc cười.
“Không bằng tối nay trở về nhà mới của chúng ta qua đêm Giáng sinh đi, mua món ngon về mở tiệc lớn ha.” DK đột nhiên đề nghị.
“Nha! Chủ ý này tốt!” Toàn thể nhất trí tán thành.
Vậy là một đám người vây quanh ta, động tác lanh lẹ giúp ta sửa sang lại. Ta ngoan ngoãn ngồi, Yen lướt qua mặt ta, ta cười híp mắt nhìn nàng, nàng ngượng ngùng không dám cùng ta đối mặt, thật đáng yêu. Càng như vậy ta lại càng muốn nhìn nàng chằm chằm.