Chính Văn ⁂ Chap 209

Chính Văn ⁂ Chap 209


Ngày tháng: 2013-10-15 14:58:05

Diễn xuất nhận được phản ứng rất tốt, chúng ta cũng hát mấy ca khúc dự bị. Thật mong muốn sau khi kết thúc, rất nhiều học sinh còn tụ ở phía dưới khán đài, nhận được lời tán dương của bọn họ, mình lại giống như học sinh vậy vui vẻ cùng ngượng ngùng.
Lúc này, Vương Địch cùng Tử Hiên tỷ cầm hoa tươi đi lên, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe ta ca hát.
“Hạ Mạt, em được a! Khi nào tổ chức đơn ca âm nhạc hội, nhớ cho bọn anh an bài vị trí tốt nhất a, hát thật giỏi, tối nay bọn học sinh cũng high thật.” Tử hiên tỷ kích động vừa nói.
“Ban nhạc của nhóm lão sư bọn họ mới là giỏi nhất, diễn tấu cảm giác rất thoải mái lại tràn ngập cảm giác.” Ta nhận lấy Vương Địch đưa cho ta khăn giấy, nhẹ lướt qua mồ hôi rịn trên trán, mỉm cười nói.
“Nguyên lai nhạc Jazz lại nghe hay như vậy, tối nay lỗ tai hưởng phúc… ” Khi Vương Địch đang nói, Tiểu Hắc lão sư bọn họ đi tới.
“Hắc! Hiên Hiên người đẹp cùng Vương giáo sư cũng ở đây a? Thật là cổ động a!” Tiểu Hắc cùng Tào Càng bọn họ bày ra vẻ mặt vui mừng, mấy người này quen thuộc hàn huyên, nguyên lai bọn họ đều biết nhau, vòng tròn xã giao của ta là có bao nhiêu giới hạn a!
“Tiểu Doãn ah, tối nay thật cực khổ, diễn hát rất xuất sắc, so với tập luyện hiệu quả tốt hơn nhiều, chúng ta mấy người anh em này sau khi thương lượng liền quyết đinh mang theo em đi ra bên ngoài biểu diễn ah, chuyên hát những địa điểm nổi danh, ha ha! Có hứng thú hay không?” Tiểu Hắc nắm cả bả vai của ta, giọng oang oang vừa nói. Người này rất tùy ý, biết nhau một đoạn thời gian, đem ta coi thành “hảo huynh đệ” .
” Được a ! Điều kiện tiên quyết là sớm hẹn trước, em phải an bài thời gian.” Sảng khoái đáp ứng, suy nghĩ vừa có thể lấy diễn xuất, lại có thể kiếm tiền, lưỡng toàn kỳ mỹ.
“Tối nay phải ăn mừng! Cùng nhau đi ăn khuya đi!” Tào Càng nắm tay khoác lên trên bả vai Tử Hiên tỷ, vui vẻ nói.
” Được a ! Bồi các ngươi uống rượu, thật lâu không uống.” Tử Hiên tỷ hưng phấn đáp ứng.
“Nga! Ta tối nay hẹn người, các ngươi đi đi!” Nhìn Vương Địch ném tới ánh mắt khẩn trương, hơn nữa trước đã đáp ứng hắn, không thể nuốt lời.
“A? Ngươi không đi không có ý nghĩa a?” Tào Càng nhanh liễu.
“Hiểu ha! Tối nay là đêm Giáng Sinh, dĩ nhiên cùng người trọng yếu nhất trải qua a! Nếu không chúng ta hẹn ngày khác chúc mừng đi, không gấp!” Tiểu Hắc nói thời điểm, toàn thể ném tới cười âm hiểm biểu tình, ta á khẩu không trả lời được, càng giải thích càng loạn.
Sau khi cùng mọi người nói đêm Giáng Sinh vui vẻ, đi ra cửa sau âm nhạc thính phòng, Tử Hiên tỷ cùng bọn họ đi uống rượu, Vương Địch đi theo ta đi ra.

“Hạ Mạt, cám ơn em tối nay có thể cùng anh chung một chỗ!” Cùng đi ở sân trường, Vương Địch vui vẻ hướng ta vừa nói.
“Chúng ta đi đâu ăn khuya?” Ta nặn ra mỉm cười hỏi.
“Mang em đi trung tâm thành phố, có một nhà hàng mới mở kiểu Pháp, anh đặt xong chỗ rồi.” Anh ta vừa nói vừa cỡi áo khoác xuống, đem nó khoác vào ta trên người.
“Cám ơn! Em không lạnh.” Ta muốn cự tuyệt, không thích trên người nam nhân mùi vị thân thể cường tráng.
“Em nên khoác vào đi, tối nay ăn mặc rất ít, coi chừng bị cảm lạnh không tốt.” Vương Địch bá đạo đè xuống tay ta, ta nhanh chóng tránh được. Anh ta ngẩn người một chút, sau đó ngượng ngùng cười.
Ở trên xe, chúng ta giống như mọi khi tán gẫu, nếu như làm bạn, ta muốn ta có thể cùng người này trở thành bạn rất thân. Lúc trước, Tử Hiên tỷ nói anh ta là sát thủ thiếu nữ, ta đối với anh ta có thành kiến, cho rằng người này là cái loại đàn ông mê gái ham chơi. Tiếp xúc lâu, phát giác không phải, anh ta là một người tỉ mỉ, chững chạc, nói nghĩa khí. Phương thức nói chuyện làm người ta thoải mái, cuộc sống rất quy luật, không có như ta nghĩ.
Ngắn ngủn chặng đường, nhưng bởi vì tối nay quá nhiều người vui mừng đổ xô ra đường mà tạo thành áp tắc giao thông. Đến mỗi đèn xanh đèn đỏ ta có chút cảm giác ngồi không yên, muốn nhanh lên một chút xuống xe, Vương Địch mang ánh mắt nóng bỏng để cho ta rất không được tự nhiên.
Bầu không khí cùng hoàn cảnh phòng ăn rất tốt, bên ngoài rất nhiều người xếp hàng. Ta theo Vương Địch đi vào một cái booth* nhỏ gần góc phòng. Anh ấy cùng phục vụ viên chào hỏi, để cho nàng trực tiếp theo như đơn đặt hàng có thể lên thức ăn. Ta có chút kinh ngạc anh ta an bài chuyện chu đáo như vậy. Từ phòng vệ sinh trở lại, nhìn thấy trên bàn rót sẵn hai ly rượu chát.

“Hạ Mạt, Giáng Sinh vui vẻ! Cũng chúc mừng em tối nay diễn xuất thành công!” Vương Địch mị cười ánh mắt thẳng tắp nhìn ta.
“Cám ơn! Giáng Sinh vui vẻ!” Tránh đi ánh mắt của anh ta, mỉm cười.
Món ăn rất tinh xảo, đều là ta chưa ăn qua, ăn thật ngon! Cùng Vương Địch vừa ăn vừa nói chuyện, khẩu vị cũng không phải rất tốt, bởi vì bữa cơm này xen lẫn ý tứ khác.
“Quà Giáng Sinh, không biết em có thích hay không?” Ăn xong món tráng miệng, anh ta từ trong âu phục lấy ra một cái hộp vuông, túi đựng tinh mỹ.
“Cám ơn! Em… Xin lỗi, em không có chuẩn bị lễ vật.” Đỏ mặt , chưa từng nghĩ người này sẽ đưa quà Giáng Sinh, hơn nữa khoảng thời gian này trong lòng đã không chứa nổi những thứ khác.
“A a! Không quan hệ, em có thể cùng anh đón Giáng Sinh chính là lễ vật tốt nhất, không mở ra xem một chút sao?” Vương Địch nở nụ cười để cho ta không dám nhìn thẳng, mở ra giấy bọc, mở ra hộp quà, bên trong là một cái vòng tay tinh tế.
“Quà giáng sinh này quá quý trọng, em… ” Nhìn logo trong hộp, biết giá cả của nhãn hiệu này, nhíu mày.
“Em đừng từ chối, cứ nhận lấy? Đây là tâm ý của anh.” Vương Địch biết ta muốn nói gì, ngừng lại ta lời.
“… ” Ta mím môi nhìn anh ta, không nói! Suy nghĩ tiếp theo muốn làm sao mở miệng nói ra lời trong lòng, cảm thấy rất mệt mỏi!
“Hạ Mạt, thật ra thì anh nghĩ em đã biết anh thích em. Anh chưa từng đối với một cô gái động lòng như vậy. Người khác luôn cho là anh mê gái, đa tình mới không kết hôn. Có thể chính anh luôn biết tình yêu mà mình muốn tìm kiếm là gì nên mới chưa thật lòng cùng ai. Thời điểm nhập học, em tới trường báo cáo, khi em ở khoảng cách gần như vậy lướt qua bên người anh, anh lại không nói ra được cảm giác là gì, rất kỳ diệu, anh lại giống như kẻ ngốc tựa như đi theo phía sau em, rất sợ bỏ qua lần này, lần sau liền không thấy được em nữa. Lúc ấy, có loại suy nghĩ xung động đi lên ngăn em để chào hỏi, do dự quấn quít rất lâu, thấy em đi vào nhà trọ dành cho giáo sư, em có biết lúc đó anh cao hứng biết bao nhiêu không? Nguyên lai em là lão sư mới tới. Anh cảm thấy là ông trời cho anh một cơ hội cùng em quen biết. Bây giờ có thể cùng em trở thành bạn tốt, anh thật thật cao hứng.” Vương Địch giọng nhu hòa cùng ta nói những lời này, biểu tình trên mặt hưng phấn vui vẻ.
“Vương Địch, chúng ta có thể làm bạn tốt cả đời sao?” Ta nhìn thẳng người kia hỏi.
“… … …” Biểu tình người kia từ mới vừa rồi hưng phấn biến thành thất vọng, cầm ly rượu nhìn ta, anh ta hiểu ý của ta, ta sợ bắt gặp ánh mắt mất mác của người khác.
“Trong lòng em đã có người mình yêu, xin lỗi!” Ta không nghĩ vòng vo.
“Anh biết, Tử Hiên cùng anh nói qua. Chuyện của em cùng người đó, nhưng anh rất quật cường, hai người một ngày chưa kết hôn, anh muốn có cơ hội vì bản thân mà đi tranh thủ hạnh phúc.” Ánh mắt Vương Địch trở nên kiên định chăm chú nhìn ta.
“Có một số việc là không thể miễn cưỡng. Vương Địch, em biết dụng ý của anh tối nay, cám ơn anh! Có thể em cũng không muốn anh vì em mà tiếp tục kiên trì. Em không muốn mất đi một vị bằng hữu đáng giá. Nghe em, được không?” Cự tuyệt một người, nhìn người nọ ánh mắt thất vọng, mình cũng không tốt hơn, có thể như vậy cũng là tốt cho mọi người.
“Anh sẽ không bỏ qua! Người đó thật đáng giá như vậy để em chờ đợi sao? Anh cảm thấy người đó không thương em. Nếu như yêu, cũng sẽ không bỏ lại em một mình chống chọi ở chỗ này, người đó không xứng yêu em…” Vương Địch kích động.
“Đủ rồi! Anh không có tư cách nói nàng như vậy.” Ta không nhịn được người khác tùy tiện chỉ trích nàng như vậy, trong lòng vô cùng không thoải mái, ngừng lại lời nói của anh ta.
“… … …” Vương Địch không nghĩ tới ta phản ứng lớn như vậy, kinh ngạc không nói nhìn ta.
“Thật xin lỗi! … Xin anh không nên nói về nàng như vậy!” Sau khi kích động, biết mình quá nặng lời, không vui cúi đầu.


Bữa ăn đêm Giáng sinh này đúng như ta suy nghĩ, không vui mà tạm biệt! Một thân một mình đón xe trở về trường học, nhìn bên đường đèn trang trí tỏa ra ánh sáng ấm áp, còn có từng đôi tình nhân ân ái cùng rảo bước, trong lòng vô cùng tịch mịch. “Lý Ngữ Yên, cậu nói cho tớ nên làm thế nào? Muốn cậu, nhớ cậu đến không cách nào hít thở!

Editor: Hừmmmmmmm, chờ đó, Yen sắp lên sàn vì sense được nhiều người muốn vác lão bà của nàng đi.


Leave a Reply