Thời gian: 2013-10-04 15:02:23
Bữa tối hôm nay ở trước mặt chú ta thực sự rất xấu, vừa khóc vừa cười, phục vụ và người xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía bàn chúng ta. Tay trái ta nắm chặt giấy ăn vừa dùng để lau nước mắt, thật không tiện để lên mặt bàn.
“Mạt Mạt, xin lỗi! Đều tại chú chọc cháu khóc, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói gì cho thoải mái hơn đi. Ừ! Đúng rồi… ” Chú nhẹ tay sờ đầu ta hai lần, ánh mắt đầy áy này nhìn ta, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức quay người, mở cặp làm việc, lấy ra một hộp quà nhỏ xinh đẹp.
“Đây là quà Tiểu Bảo nhờ chú mang về cho cháu. Ngày ấy chú bảo về nước, cháu không biết nàng vui thế nào đâu. Nàng lập tức gọi điện, để chị nàng cùng nàng đi dạo phố, sáng sớm ngày hôm sau đã cầm một cái túi lớn đưa cho chú, đồ bên trong đều đã đóng gói tốt. Nàng mua lễ vật cho tỷ muội các cháu, lại còn cố ý dặn chú phải nhớ đem phần này tới cho cháu, haha!” Ông cười giải thích, đem lễ vật đặt ở trước mặt ta.
“Thay cháu cảm ơn Tiểu Bảo, nàng… Nàng có biết chú hẹn một mình cháu cùng ăn cơm không?” Tiếp nhận lễ vật, tay ta lạnh lẽo hơi run, có chút không khống chế được. Đè nén nội tâm mừng như điên, không nhịn được tò mò, ta ngượng ngùng hỏi.
“Haha! Nói đến chuyện này chú còn buồn cười Tiểu Bảo. Trước khi về nước chú có bảo nàng sẽ hẹn một mình cháu ăn cơm. Phản ứng của nàng lúc đấy vô cùng gấp gáp, chỉ lo chú sẽ làm khó cháu, sợ cháu không biết chống đỡ thế nào. Cháu nói người cha này đáng sợ như vậy sao? Nếu chú đã đáp ứng các cháu, thì sẽ không nói một đằng làm một nẻo. Chỉ là gặp mặt, hai người nói chuyện tâm tình. Dù sao chúng ta còn không có hoàn toàn hiểu nhau, chú muốn biết suy nghĩ trong lòng cháu, cũng muốn nói ra suy nghĩ của chú. Chú không cho nàng nói cho cháu biết chuyện chú trở về, không muốn cháu có áp lực. Ngày hôm nay đột nhiên tìm cháu có hơi đường đột nhưng đêm nay chú rất vui vẻ, cảm giác sau khi cùng cháu hàn huyên, lo lắng cuối cùng trong lòng chú cũng đã buông xuống. Các cháu đều đã lớn rồi, chúng ta không thể cứ đi lo chuyện của các cháu, chỉ cần hạnh phúc vui sướng là tốt rồi!” Chú để hai tay lên bàn, cười nói với ta. Lúc này ánh mắt của ta dám cùng hắn nhìn nhau, nhìn ông chân thành mỉm cười. Trong lòng ta vô cùng hài lòng, rất muốn ôm ông nói tiếng cảm ơn! Chú là một người rộng lượng, Yen có một vị phụ thân vĩ đại lại đáng yêu như vậy, thật tốt!
“Cảm ơn chú! Cảm ơn chú đã đáp ứng cháu cùng Tiểu Bảo bên nhau, đây vẫn là hy vọng của nàng và cháu. Cháu biết các gia trưởng đều lo lắng tương lai của chúng cháu, sợ chúng cháu sẽ bị người đời kỳ thị. Mặc dù còn rất nhiều vấn đề phải lo lắng, nhưng chúng cháu sẽ cố gắng chứng minh cho mọi người xem, chúng cháu nhất định có thể sống thật tốt.” Hai tay ta ở dưới bàn nắm thật chặt, lại một lần nữa hứa với chú, vô cùng tha thiết muốn cho ông biết “Quyết tâm” của chúng ta.
“Chớ cho mình áp lực lớn như vậy. Chú biết các cháu là thật lòng yêu thích đối phương, nhưng bây giờ chú rất muốn cháu nói cho cháu biết, cháu vì sao lại thích Tiểu Bảo? So với nàng, nam sinh ưu tú cũng rất nhiều, tại sao cháu lại không động lòng? Đây là việc chú vẫn rất tò mò, không thể nào hiểu được.” Thời điểm chú hỏi ta vấn đề này, mặt của ta xoạt một cái lập tức đỏ. Nhìn ánh mắt tò mò của ông, nhịp tim của ta tăng nhanh, nghĩ thầm, người đàn ông này cũng có lúc thật bát quái!
“. . . . . .” Ta có chút không biết làm sao, con mắt chớp chớp nhìn chú, đang mùa đông mà toàn thân lại đổ mồ hôi. Để cho ta trả lời câu hỏi này của ba Yen, ta có chút không nói ra được. Trong đầu ta rất nhiều từ được hình dung ra bay tới bay lui, thế nhưng không thể nói ra một chữ.
“Ha ha! Mặt của cháu thật là đỏ, có phải là chú làm khó cháu? Tiểu Bảo biết rồi cũng không tốt, vẫn là đừng nói nữa.” Mặt chú cũng đỏ, biểu tình của ông hơi lúng túng, liền bưng chén nước lên uống một hớp. Không nghĩ tới thường ngày chú bình tĩnh như vậy mà giờ khắc này cũng bối rối. Bây giờ dùng từ đáng yêu để miêu tả ông cũng không quá một chút nào, ta không nhịn được cười.
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bảo, trong mắt cháu liền không thể còn chỗ cho bất kỳ ai khác. Có thể ngài sẽ cảm thấy rất hoang đường, nhưng yêu một người thật sự là không có cách nào khống chế nội tâm mình. Mỗi ngày mỗi khắc cháu đều sẽ nghĩ đến nàng, cháu từng thử bắt chính mình không nghĩ nữa, không muốn chấp nhận tình cảm như vậy. Cảm giác khủng hoảng không biết làm sao rất khó chịu, nhưng cuối cùng cháu vẫn không thể chống lại nội tâm của chính mình. Cái quá trình xoắn xuýt, giãy dụa, thống khổ kia chỉ bản thân mới có thể sâu sắc cảm nhận được, và cũng chính điều đó đã khiến cháu càng thêm khẳng định, cháu thật sự thật sự rất thích nàng. Cháu liều lĩnh muốn có được nàng, cho dù con đường sau đó có khó đi thế nào, chỉ cần có thể cùng nàng không rời xa, cháu đều sẽ kiên trì. Chú, cháu yêu thích Tiểu Bảo, loại cảm giác đó thật sự là không thể dùng từ ngữ biểu đạt, cháu chỉ biết nàng đối với cháu là hoàn mỹ. Là sự dũng cảm của nàng cho cháu hiểu nội tâm của chính mình, là tình yêu của nàng cho cháu động lực trong cuộc sống sinh hoạt, học tập, là lòng bao dung cùng khiêm tốn của nàng giúp cháu hiểu đạo lý làm người. Cháu nghĩ hai người bên nhau, không chỉ riêng chuyện yêu đương, mà quan trọng nhất là tâm linh tương thông, có thể giúp chúng cháu cùng học tập, cùng trưởng thành. Khi trong lòng chứa đầy một người, cháu sẽ không thể nghĩ đến thêm bất cứ người nào khác. Cháu không biết làm thế nào giải thích cho ngài, yêu một người là cứ tự nhiên như vậy mà yêu, bất kể là nam hay nữ.” Ta điều chỉnh tốt tư thế ngồi, bình tĩnh nghiêm túc nhìn chú, cùng ống ấy biểu đạt lời ta muốn nói. Càng nói ta càng kích động, đến cuối cùng cảm giác lời nói bắt đầu không mạch lạc, tốc độ nói càng nhanh, mặt cùng lỗ tai đều đỏ lên, nhưng ánh mắt ta vẫn là phi thường kiên định mà nhìn ông.
“Kỳ thực là chú muốn chính miệng cháu nói với chú những lời này, mà chú cũng muốn có được đáp án rõ ràng, để lòng chú yên tâm. Mạt Mạt, cháu bây giờ đang ngồi ở trước mặt chú, chú vẫn khó có thể tưởng tượng được cháu cùng Tiểu Bảo là một đôi tình nhân. Tâm tình chú rất phức tạp, có hài lòng, cũng có lo lắng, chú nghĩ chú còn cần thời gian để từ từ thích ứng. Hi vọng cháu có thể hiểu cho chú, được không?” Vẻ mặt của ông không có nghiêm túc hay bất mãn, mà là vẫn mỉm cười với ta. Khi nói chuyện, tâm tình của ông có hài lòng, ta biết ông là thật lòng tiếp thu ta. Trong lòng ta cảm xúc từ căng thẳng biến thành thanh tĩnh lại, đồng thời trong miệng như được ăn một miếng vải mật ngọt ngào.
“Dạ chú, cháu có thể hiểu được.” Lúc này ta cười đến đặc biệt hài lòng, cảm giác bên cạnh có ánh sáng đủ mọi màu sắc vây quanh ta.
Tiếp đó, chủ đề của chúng ta vẫn là Tiểu Bảo. Lúc chú nói về nàng, khóe miệng đều là giương lên. Ta từ ông biết thêm được một ít tình hình sinh hoạt của Tiểu Bảo ở nước ngoài mà nàng không có nói cho ta. Nàng hiện tại so với lúc học đại học còn bận hơn. Giáo viên hướng dẫn của nàng rất nghiêm khắc, buổi tối phải làm bài tập đến rất muộn mới ngủ; quãng thời gian trước sức đề kháng của nàng giảm xuống dẫn đến sốt cùng nôn mửa, nàng lại gạt ta nói là tham gia huấn luyện kín nên chưa gọi điện thoại cho ta; còn có thời điểm nghỉ ngơi thường thường cũng không cố gắng ăn cơm, trong tủ lạnh đều là thực phẩm đóng hộp, hiện tại gầy rất nhiều. Nghe xong làm ta đau lòng chết đi được. Nàng thi lấy bằng lái, thuận lợi thông qua thi viết, đang đợi thi lái. Trọng điểm là khoảng thời gian này có mấy vị bạn học nam “nhiệt tình” đưa nàng về nhà, còn mời đồng học đến nhà, hừ! Những chuyện này nàng đều không nói với ta, khiến trong lòng ta chua xót. Có điều chú cũng đúng lúc trấn an ta, nói con gái của ông chỉ là kết bạn bình thường, để ta an tâm, bởi vì điện thoại di động, máy tính bàn, móc chìa khóa, bóp tiền các loại, chỉ cần là chỗ có thể để bức ảnh, đều là ảnh của ta. Khà khà! Trong lòng ta thật kiêu ngạo…
Tới lúc nhà hàng đóng cửa, chú đưa ta trở lại cổng trường. Lúc chuẩn bị xuống xe, ông sờ sờ sau gáy của ta, không nói gì. Nhìn ba nàng yêu thương cười, ta không nhịn được liền xoay người tiến lên nhẹ nhàng ôm ông một lúc. Ông vỗ nhẹ lưng ta hai cái, nói ngủ ngon, rồi ta xuống xe.
Nhìn xe của ông rời đi, ta vẫn đứng tại chỗ như cũ. Buổi tối gió rất lạnh, phả vào mặt lạnh lẽo, nhưng trong lòng ta đã lâu không ấm áp như thế. Mỉm cười xoay người đi vào trong sân trường, lúc này tâm tình ta có vui vẻ cũng có mất mát. Hài lòng là ba Yen đã đáp ứng chúng ta, nhưng mất mát vì ta cùng Yen có thể còn phải xa cách lâu dài. Đi tới, nhìn ánh đèn trên sân bóng, có một nam sinh đang một mình ném bóng. Khi hắn ném một quả ba điểm vào rổ mà hưng phấn nhảy lên, ta cũng cùng hắn nở nụ cười. Trong lòng đang cổ vũ chính mình, Doãn Hạ Mạt, đây là một khởi đầu tốt, không phải sao? Kiên trì, phải kiên trì a!
Trở lại ký túc xá, không thể chờ đợi được nữa, ta mở lễ vật Tiểu Bảo cho ta. Mở giấy bọc, nhìn thấy hình vẽ trên chiếc hộp, ta vui mừng cười ra. Đây là một chiếc di động Nokia kiểu mới mà ta vẫn muốn mua, nhưng giá tiền rất đắt, ta không đành lòng. Chỉ vô ý nói với nàng một lần, nàng lại để ở trong lòng. Kích động mở hộp, lấy ra chiếc điện thoại di động đẹp đẽ, ngây ngốc vui vẻ cười. Vô cùng yêu thích, cầm nó không muốn buông tay, đau lòng nàng vì ta mà tiêu tiền như vậy. Thời điểm lại mở hộp ra, phát hiện bên trong còn có một mảnh lá phong khô, viết tên của hai ta, và một tờ giấy nhỏ.
[ Bé ngoan, đời này của cậu dùng điện thoại di động đều phải do tớ mua cho cậu! Vĩnh viễn yêu cậu! ! ! ] Nhìn tờ giấy bá đạo, ngọt ngào nở nụ cười hạnh phúc…
Ngày hôm nay càng văn xong, xin lỗi ha! Lời nói ngày hôm qua ghi lại làm các ngươi lo lắng rồi, ta nói kết văn không có nghĩa là ta không tiếp tục viết a, chỉ là kết thúc hồi ức phía trước, ha ha! Vẫn là câu kia, các ngươi ở đây, ta cũng sẽ ở đây!