Thời gian: 2013-09-30 15:22:11
Nhận lấy giấy ăn chú đưa, nhanh chóng lau nước mắt, ghét bỏ chính mình khóc trông rất xấu, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông, con mắt vẫn né tránh .
“Các cháu thế hệ này khác với chúng ta, chú hi vọng các cháu đều có mục tiêu để theo đuổi. Cái thứ gọi là tình cảm này rất yếu ớt, các cháu bây giờ đang là lúc yêu nhau tha thiết, đương nhiên sẽ cảm thấy ái tình có thể vượt qua tất cả, quan trọng hơn tất cả, nhưng sau khi cảm xúc mãnh liệt rút đi thì sao? Các cháu có hay không nghĩ tới tương lai? Có hay không một kế hoạch lâu dài, các cháu bây đang cùng nhau nhưng con đường sau này dài như vậy nên đi thế nào? Làm thế nào mới có thể khiến đường đi khỏi gian nan, trắc trở?” Chú hơi nhíu mày, thật lòng hỏi ta.
“Chú, lúc còn đi học cháu đúng như chú nói, chỉ cần hai người yêu nhau là tốt rồi, là có thể liều lĩnh. Nhưng nhờ Tiểu Bảo, giúp cháu biết được rằng để được bên nhau, so với người yêu bình thường còn cần nỗ lực hơn rất nhiều. Như vậy chúng cháu mới có thể chứng minh cho hai bên ba mẹ thấy, hai cô gái thật ra cũng có thể hạnh phúc, cùng nhau trải qua một đời. Sự thành thục, lý trí của nàng làm cho cháu kinh ngạc, suy nghĩ của nàng càng thấu đáo hơn cháu, cháu phải cảm tạ sự cổ vũ, giúp đỡ của nàng từ trước đến nay. Không có nàng, cháu sẽ không thể có kết quả học tập bây giờ cũng như công việc tốt mà bao người mơ ước này. Nhưng cháu cũng sẽ không dừng tại chỗ, cháu vẫn sẽ hướng đến những mục tiêu, lý tưởng cao xa hơn, bởi vì muốn mang lại cho nàng những điều kiện tốt nhất, được thoải mái vô lo vô nghĩ, cũng không muốn nàng phải bận tâm vì cháu. Ngài nói đúng, con người phải có mục tiêu để theo đuổi. Cháu sẽ ghi nhớ lời của chú, cùng nàng nỗ lực cho kế hoạch tương lai của chúng cháu. Cháu không phải chỉ tùy tiện nói một chút, cháu nhất định sẽ dùng hành động thực tế đi chứng minh. Chú, xin hãy tin tưởng cháu!” Buông ra rụt rè, buông ra ngượng ngùng, cơ hội cùng người nhà của Yen đối mặt “đàm phán” mà ta vẫn luôn nghĩ tới vô số lần đã đến rồi, ta nhất định phải nắm lấy, hơn nữa càng muốn thật chân thành, chân tâm biểu đạt lời ta muốn nói.
Ánh mắt kiên định nhìn ba Yên, vẻ mặt của ông hơi kinh ngạc, ban đầu hơi cau mày, rồi chân mày dần dần dãn ra.
“Không nghĩ tới hai người các cháu đã sớm “Phòng ngừa chu đáo” a?” Chú đột nhiên cười nói, nụ cười kia bên trong như có hàm ý. Mặt của ta bắt đầu đỏ, mới vừa nói xong tâm còn khẽ khen ngợi chính mình vừa rồi đủ bình tĩnh, bây giờ lập tức lộ rồi.
“. . . . . .”Ta lúng túng cười, không nói gì.
“Xem ra chú xem thường các cháu, dù sao các cháu ở trong lòng chúng ta vẫn là hài tử chưa trưởng thành a! Cho dù đã nghĩ kỹ nhân sinh, nhưng vẫn sẽ vì tương lai các cháu lo lắng. Con đường âm nhạc này rất khó đi, các cháu nhất định phải có nhiều phần nổi trội, mạnh mẽ hơn người khác thì mới đi được xa. Cho nên chú nhọc lòng như vậy muốn Tiểu Bảo xuất ngoại, là muốn cho nàng tiếp xúc nhiều hơn với âm nhạc thế giới, làm cho nàng biết thế giới to lớn, người tài giỏi chỗ nào cũng có, không muốn nàng có mấy cái giải thưởng liền cho là mình lợi hại. Dù sao thế giới bên ngoài vẫn còn có rất nhiều thứ nàng chưa trải qua, lần này nàng may mắn trở thành học trò cuối cùng của X giáo sư, chúng ta cảm thấy việc này so với nhận giải thưởng quốc tế còn đáng mừng hơn. Đây là bản thân nàng tự cố gắng mà vượt qua, cùng rất nhiều người chơi violin tài giỏi cùng thi đấu, nàng giành được suất tiêu chuẩn cuối cùng a!” Lúc nói đến đây, gương mặt ông đầy vẻ kích động và kiêu ngạo.
“Đến một trường đại học khác danh tiếng hơn, nàng mới cảm nhận được còn có quá nhiều điều chưa được học. Đây đang là những lĩnh vực mà trong nước không học tới, bây giờ mỗi ngày nàng đều rất bận bịu, không chỉ luyện kỹ xảo mà còn phải phân tích rất nhiều tác phẩm âm nhạc. Có một lần chúng ta tham gia buổi diễn xuất báo cáo tác phẩm do nàng biểu diễn, X giáo sư khích lệ nàng đồng thời cũng đưa ra một vài vấn đề. Nàng bây giờ còn không có đạt đến yêu cầu cuối cùng ông ấy mong muốn, hi vọng nàng học xong thạc sĩ lại tiếp tục đào tạo sâu hơn nữa, như vậy có thể trợ giúp nàng đi được càng xa hơn. . .” Ánh mắt chú lóe sáng, lúc nhìn ta nói, ta có thể cảm nhận được khát vọng từ nội tâm ông.
“Chú, yêu cầu của ngài chính là để cháu thuyết phục Tiểu Bảo tiếp tục ở lại nước ngoài học chuyên sâu hơn nữa sao?” Ta không lễ phép ngắt lời ông, nghe ta đột nhiên hỏi như vậy, ông hơi giật mình nhìn ta, nghẹn lời. Nhìn vẻ mặt ông, ta biết ta đoán đúng rồi.
“Cháu. . .cháu quả thật hiểu Tiểu Bảo rất rõ.” Một lát sau, ánh mắt chú ảm đạm xuống, cầm lấy chén nước hơi mím một cái.
“Cháu có biết lúc chú và dì đưa ra đề xuất này với nàng, nàng phản ứng thế nào không? Nàng không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt. Nếu như là trước đây, nàng nhất định sẽ vui vẻ đáp ứng, nhưng bây giờ chú biết nàng muốn mau chóng học xong ba năm này để về nước tìm cháu. Nàng không muốn cháu phải chờ nàng lâu như vậy, vì tình yêu, nàng có thể từ bỏ tương lai sự nghiệp của mình. Đây là điều chú vẫn không nghĩ tới.” Chú cười khổ một cái, ta nghĩ nội tâm ông nhất định là rất buồn phiền đi
“Chú, người yên tâm! Cháu nhất định sẽ đi khuyên Tiểu Bảo, cháu muốn nàng càng tốt hơn, cháu cũng không thể ích kỷ ảnh hưởng tới tiền đồ của nàng, bất luận bao lâu, cháu cũng đều chờ nàng!” Ta nghĩ, giờ khắc này chú muốn ta cho ông một câu trả lời chắc chắn đi, liền đem lời từ đáy lòng mình nói ra.
“Cám ơn cháu! Mạt Mạt, cảm tạ!” Ánh mắt ba Yen sáng trở lại, thân thể của ông thẳng tắp nghiêng về phía trước, cười nhìn ta, không quên lặp lại với ta hai lần cảm tạ.
“Chú. . . Là cháu phải cảm tạ ngài! Cảm ơn sự ủng hộ của ngài, đây là vẫn là kỳ vọng của chúng cháu, cháu hiện tại. . . hiện tại cảm giác như đang nằm mơ, xin lỗi! Cháu. . .” Giải thích giải thích, lại không nhịn được nghẹn ngào.