[2019-02-01 10:49]
Phiên ngoại ~ Văn
“Bảo, cái hình hôm nọ tớ gửi cho cậu còn trong điện thoại không?” Cầm điện thoại của nàng.
“Ân, còn! Tự cậu tìm đi ~” ta tới một hồi lâu, nàng rốt cuộc bị ta đánh thức, dựa vào trên giường phát ngốc.
“Mật mã ~” đưa điện thoại cho nàng, cách nàng đại khái 80 centimet.
Chỉ thấy nàng vươn chân dài chỉ mặc mỗi quần lót nhỏ ~ ngón chân điều khiển như ngón tay ~lanh lẹ click mở mật mã ~ ta đi!!!! Nhìn trợn tròn mắt ~ miệng không đóng mà nhìn nàng ~ ngón chân của đứa bé này quá lợi hại ~ lão lục thường xuyên nói nàng có thể sử dụng ngón chân chơi điện thoại ta đánh chết cũng không tin ~ lúc này ta thật tin rồi ~
“Cậu đừng có run run như mấy cụ già được không ~ mệt chết tớ ~ tớ đều nhanh lên tới rồi ~” Bảo ngạo kiều khiến hai ta không phục ~ học nàng dùng tốc độ nhanh nhất click mở mật mã điện thoại ~ Lục nhi để ta làm~ ta bực bội la hét nàng ~ ngón tay sắp bị chuột rút ~
“Cậu nhanh lên ~ qua năm phút đồng hồ rồi ~ tay tớ nâng mỏi muốn chết~” nàng cũng dỗi ta ~
“Đâu tới năm phút? Nhiều nhất là một phút à ~” Eo ta đau.
“Còn có một phút đồng hồ liền năm phút đồng hồ ~” Bảo sửa đao cười.
“Cậu con lừa này, để tớ làm~”
Ok! Sáng sớm đã bị hai nàng tổn hại ~ ta đi tìm chủ nhiệm ~
[2019-02-02 22:07]
Phiên ngoại yen
Hôm nay nàng bồi ta cùng hai mẫu thân đại nhân đi mua nội y, các nàng chọn lựa thật lâu, nàng thấy có chỗ ngồi lập tức ngồi xuống, thấy nàng đáng yêu sờ sờ nàng đầu.
“Cậu nhìn mẹ tớ đi, rõ ràng nhỏ như vậy, lại cứ thích mua mấy cái size lớn, cái này không khó chịu sao?” Nàng nhỏ giọng cùng ta oán giận.
“Không được nói như vậy, đây là đối hình tượng của mình có yêu cầu, khá tốt.” Ta nói nàng, nhưng bị nàng lời nói chọc cười.
“Mẹ của tớ nhỏ, tớ cũng tiểu, này có thể nói là di truyền. Nhưng mà…… Tịnh mẹ đầy đặn như vậy, cậu lại……” Nàng cười xấu xa ngẩng đầu nhìn ta.
“Tớ là được di truyền từ ba, có thể đi?” Không logic ở đâu xuất hiện, không chút suy nghĩ buột miệng nói, nhưng nói ra sau mặt đỏ như trái táo.
“……” Nàng cười đến vô lực ( không tiếng động cười )
[2019-02-02 22:20]
Ta rất thích hoa hướng dương, nhìn thấy nó không chút do dự mua. Không biết vì cái gì, mỗi lần ngắm nó liền sẽ nhớ tới người nào đó, tính cách của nàng rất giống nó. Mặc kệ mặt trời đi đâu, nàng đều một đường đi theo, nội tâm kiên định, không sợ khó khăn, dũng cảm tiến tới.
Hoa hướng dương ở trong tình yêu còn đại biểu cho không rời không bỏ ^_^. yen
[2019-02-02 22:36]
Quán tính, vẫn rất đáng sợ. Nàng sẽ ở nơi công chúng nhịn không được thân mật với ta, ta cũng vậy.
Hôm nay đi trung tâm mua sắm, đi lên thang cuốn, ta đứng trước nàng một bậc, quán tính ôm đầu nàng, sau đó hôn hôn tóc nàng.
Một màn này bị phía dưới một cô gái ở phía trước thấy, ánh mắt mang theo kinh ngạc.
“Toi rồi! Có người thấy.” Giả vờ không bình tĩnh nói với nàng, trong lòng lại thành thói quen.
“……” Nàng không nói gì, ngược lại ôm ta càng chặt hơn.
Nắm tay nàng thật chặt, không muốn nàng rời khỏi ta nửa bước. yen
[2019-02-02 22:48]
Nàng đói bụng, hôm nay đi ăn với chúng ta. Chủ nhiệm cho nàng gọi một bát mì gà cho nàng.
Nàng ngồi xổm trên ghế miệng to ăn, chủ nhiệm đi xung quanh nàng nhìn nàng ăn.
“Hạ Mạt, con có thể ngồi tướng đẹp một chút được không? Giống hệt ếch.” Nàng rốt cuộc nhịn không được lên tiếng.
“……” Người nào đó miệng nhét một đồng đồ ăn nhìn mẫu thân, cười trợn trắng mắt.
Ngủ ngon ^_^. yen
[2019-02-04 16:39]
Phiên ngoại Văn
Sáng nay ta cùng Lục nhi muốn xuống cửa hàng trái cây ở dưới lầu mua cherry~ kết quả lão bản về quê ăn tết ~ ngay lúc chúng ta xoay người về~ một cậu bé đứng trên ván trượt chạy tới trước mặt ta hỏi: “A di ~ ngài biết thùng thư 52 ở đâu không?”, Một câu a di làm nội tâm của ta thật khó chịu~ mặc dù tuổi ở hàng số ba, nhưng bản nhân tự nhận là còn có thể so sánh với tiểu cô nương hai mươi tuổi~
Ngay lúc ta đang suy nghĩ~ Lục nhi rất nhanh trả lời hắn ~ hắn nở nụ cười như mặt trời hài lòng hướng nàng la lên: “Cảm ơn tỷ tỷ, bye bye!”
“Má ơi~ nàng gọi cậu là chị~ gọi tớ là dì?” Làm ta tức giận ~ muốn véo con thỏ nhỏ đó.”
Không có cách~ ánh mắt của quần chúng luôn sáng như tuyết ~” Lục nhi kia ngạo khí ngất trời tổn hại hình dáng.”
Sáng đầu cậu~ cậu không phải chỉ mặc đồ Astro Boy sao? Ngày mai tớ liền mặc đồ Minions đi .” Ta không phục, hai ta chỉ kém có ba ngày~”Ân ~ mặc đồ Minions sẽ không gọi cậu là dì nữa~ gọi đại tỷ ~”
Hạ Mạt ~ tớ muốn véo cậu~
[2019-02-04 22:11]
Phiên ngoại Đằng
Ban đầu tóc của tiểu Lục là màu đen, nàng rất ít nhuộm tóc, trừ phi có diễn xuất yêu cầu. Đây là có một lần đi qua nhà nàng, nàng đang soạn nhạc, tẩu hỏa nhập ma, ta đứng ở cửa nàng cũng không phát hiện ta, cầm điện thoại chụp nàng, chụp tấm này. Nhìn hình làm ta cười thật lâu, bởi vì lúc nàng phát hiện thì cả người trở nên cứng ngắt, tay quy củ đặt ở trên mặt bàn giống học sinh tiểu học ngồi thẳng lưng. Ta hỏi nàng có phải xem video không thích hợp đúng không? Nàng nói lắp khẩn trương lại sốt ruột nói không phải, lập tức xoay máy tính cho ta xem. Ta tiếp tục đùa với nàng nói: “Cậu đang làm nhạc không thích hợp này nọ à?”
“A! Không đúng không đúng không phải!!!” Hai tay nắm chặt phát cuồng lắc đầu.
Nàng thật sự rất đáng yêu, ha ha! Luôn bị ta chọc cho phát điên. Ta cũng thích bộ dáng đơn thuần của nàng, càng nhìn càng dễ coi. Chủ nhiệm nhuộm tóc, nàng nói nàng không muốn, chúng ta nói rất đẹp, nàng cũng lắc đầu. Nhưng Bảo Nhi nói một câu: “Nhuộm có vẻ càng có khí chất.”, Nàng nhanh chân liền chạy quanh nhà, vui vẻ ngâm nga hát. Này tương phản thật sự hết chỗ nói rồi!
[2019-02-04 23:08]
Không riêng gì các ngươi cảm thấy bây giờ cách nói của ta càng ngày càng giống nàng, tối nay cũng bị mấy ba mẹ nói. Ăn cơm khi muốn sò điệp hấp tỏi, vị trí của ta không gần, Doãn ba lấy giúp ta, ta học giọng của Mạt nhi: “Cảm ơn ba ba, moah!”
Bọn họ đều cười ta, ta mới ý thức được trong sinh hoạt rất nhiều chuyện đang bị nàng đồng hóa. yen
[2019-02-05 17:21]
Phiên ngoại yen
Giữa trưa đi ăn với người thân, trở về mang theo nàng trở về phòng ngủ trưa, miệng nàng mãi lẩm bẩm cùng ta nói không ngừng.
“Hạ Mạt, chúng ta ngủ đi?” Nhìn thời gian, đã qua nửa tiếng, nàng hưng phấn nói không ngừng nghỉ.
“Nga!” Nàng ngoan ngoãn ghé vào ta trên người, bắt đầu không nói lời nào…….
“Tớ nhớ tới hồi đại học tớ chọc giận cậu về nhà, sau đó tớ qua nhà cậu tìm cậu, ngươi cậu mở cửa lạnh lùng nhìn tớ, bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy rất chua.” Chưa tới hai phút, nàng lại bắt đầu nói chuyện.
“Làm sao vậy? Sao cậu đột nhiên nhớ tới cái này?” Ôm nàng nghiêng người hỏi, đại não sinh động của nàng nhớ lại chuyện cách đây rất nhiều năm.
“Nhưng mà ánh mắt lạnh lùng hồi nãy của cậu rất giống với khi đó a!” Người nào đó bắt đầu ủy khuất.
“Tớ đâu có?” Chịu không nổi nàng giả vờ đáng thương bán manh, mềm lòng hóa nhẹ vuốt lưng nàng, hôn môi nàng.
“Cậu để tớ nói thêm một chút nha, tớ nói một chút là liền ngủ.” Nàng nói dúi đầu vào lòng ta.”
Doãn tiểu muội cậu không nên đáng yêu như vậy được không? Cậu càng nói càng hưng phấn, tớ vừa rồi nghiêm túc chỉ muốn cậu ngủ nhanh một chút, xin lỗi!” Tại sao lại có người đáng yêu như vậy? Hoàn toàn thua nàng.
“Được rồi! Vậy cậu nói, để tớ nghe ngủ.”
“Tớ? Tớ phải nói gì?”
“Ân… Vậy nói cảm giác lần đầu tiên gặp tớ của cậu hồi đại học đi?”
“Cái này không phải tớ đã nói rất nhiều lần rồi sao? Còn nói?”
“Nghe không đủ, tớ thích nghe!””Không được, nếu nói cái này thì cậu càng nghe càng hưng phấn.”
“Được rồi……! Nếu không, cậu nói chuyện đồ ăn với tớ đi, đọc mấy tên này đi.”
“……”
“Sẵn sàng, bắt đầu!”
“Cherry, sầu riêng, măng cụt, vải, chuối, quả táo, thanh long, bơ…….”Cùng một đứa trẻ to xác nói rất nhiều tên trái cây, còn có rất nhiều đồ ăn, cuối cùng nàng cũng ngủ rồi.
[2019-02-07 17:58]
Y: “Sau khi dùng thuốc diệt gián giết chết một con gián, sao mấy con gián này lại lui tới thường xuyên quá vậy ?”
Ta: “Đó là bởi vì hiệu lực của thuốc không đủ mạnh.”
Y: “Người nhà cậu không thấy, cậu không lo lắng sao?”
Ta: “……”
[2019-02-13 21:26]
Phiên ngoại Hạ Mạt
Đi vào sóng bạc hai ta bị chặn đứng tra chứng minh nhân dân, người nọ rất hoài nghi tuổi của hai ta, ta với Bảo Nhi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó Bảo Nhi bất đắc dĩ nói với hắn: “Chúng ta giống không đủ 21 tuổi sao?”, Bảo vệ cười nói vẫn là đưa ra chứng minh thư cho ta xem đi.
“Làm sao vậy?” Mấy ba mẹ theo sau đi tới hỏi.
“Cảm ơn phối hợp, thật nhìn không ra.” Bảo vệ trả chứng minh thư cho của hai ta cho Bảo nhi.
Ngay lúc hai ta cảm ơn, mẹ ta lại giống như năm đó, ha ha cười nói với bảo vệ đó: “Cũng sắp 40 rồi, không nhỏ.”
Từ năm đó khoa trương mà nói chúng ta sắp 30 40, ảnh hưởng nghiêm trọng tới trái tim nhỏ bé của ta, sau này ta không muốn lại cùng nàng đi vào sòng bạc…
[2019-02-14 15:31]
Phiên ngoại yen
https://music. 163. com/#/song? id=407761576
Buổi chiều tỉnh lại, ánh mặt trời ấm áp. Mấy ly cà phê, mấy quyển album cũ xưa, cùng mấy ba mẹ ngồi vây quanh ở bên nhau, nghe bọn họ nói những cái đó năm chuyện xưa, mấy lần hai mắt ướt át, năm tháng không buông tha ai, nhìn bọn họ từng ngày già đi, trong miệng nói được nhiều nhất yêu nhất nói vẫn là con của mình.
Nhìn ảnh chụp lúc chủ nhiệm còn trẻ bế Hạ Mạt lên cười rất vui vẻ, nàng thật sự rất đẹp, điềm tĩnh dịu dàng, ánh mắt sủng ái nhìn bảo bối của nàng, mà người nào đó lại khóc lóc, miệng vểnh lên rất cao.
Nguyên nhân là nàng mới vừa đi nhà trẻ ngày hôm sau, chỉ biết chạy trốn, chính mình len lén chạy về nhà ( nàng nhỏ như vậy dĩ nhiên có thể biết đường về nhà)
Về đến nhà nàng nói dối nói là lão sư đưa nàng trở về, vừa vặn nhà trẻ gọi tới, chủ nhiệm biết việc này sau rất nghiêm khắc phê bình nàng, nàng ủy khuất khóc thật lâu, nói ở nhà trẻ không thấy bọn họ, lão sư rất dữ, cũng không có ăn ngon, nàng sủng manh hòa tan ba mẹ, Doãn ba vì chọc nàng vui vẻ, lấy ra camera, chủ nhiệm bảo nàng cười nhìn vào ống kính, nàng nàng vẫn cứ không cho mặt mũi, miệng nhỏ không ngừng ở lải nhải ở đó không vui.
Thì ra, lúc đó nàng đã là Đường Tăng muội rồi.
[2019-02-14 15:50]
Phiên ngoại yen
Nàng lúc còn rất nhỏ cũng đã rất thích sạch sẽ, hai tuổi nước tiểu ướt quần, chân tay vụng về cởi ra, tay hoa lan ghét bỏ xách lên tới đi đến chủ nhiệm trước mặt, ý bảo nàng giặt.
Chủ nhiệm lắc đầu nói không thể, bảo nàng tự giặt, nàng nhón chân nhỏ đi từng bước đến đưa cho Doãn ba.
Doãn ba lắc đầu nói không thể, bảo nàng tự giặt, nàng suy nghĩ một chút, cởi chuồng chạy tới phòng tắm, bỏ vào thau nhỏ, hai chân dẫm đi vào.
Từ khi đó bắt đầu, đã có ý thức rèn luyện chuyện của nàng thì tự nàng làm.
Bây giờ, nàng có thể xử lý chuyện trong nhà rất tốt, bao gồm xử lý ta ở nhà tùy tiện.
[2019-02-14 16:12]
Phiên yen
https://music. 163. com/#/song? id=1341757653
Ảnh chụp hồi sơ trung của nàng rất ngây ngơ, mỗi một hình đều cười đến đặc biệt vui vẻ, không tự giác nhìn nhìn liền cười.
“Con nhìn ảnh này đi, người này thật là gan mọc lông, mới vừa mua cho con bé chiếc xe đạp leo núi, con bé liền học theo người trên tivi trượt xuống sườn dốc cao, mở hai chân ra, còn để cho bạn bè con bé ghi chép lại từng chiến tích của mìng, giống như đứa ngốc không muốn sống nữa, cười đến cũng đặc biệt càn rỡ.” Chủ nhiệm lần lượt đưa ảnh chụp cho ta, nhìn bộ dáng của nàng, nhịn không được bật cười.
“A! Đừng nhìn mấy hình này, xấu muốn chết.” Nàng đột nhiên từ phía sau đoạt lấy ảnh chụp.
“Nếu bây giờ cho cậu , cậu còn dám không?” Ta tò mò hỏi.
“Không dám, mạng nhỏ quan trọng, hơn nữa tớ cũng đã có vợ rồi.” Nàng rất tự hào nói.
“Sao lúc đó con lại không nghĩ tới ba mẹ con? Con đúng là không có lương tâm mà.” Chủ nhiệm hung hăng vỗ mông nàng.
“Lúc đó… Lúc đó đại não của con còn không có trưởng thành tốt a!” Nàng dựng thẳng mông thẹn thùng cười.
Đồ ngốc, tớ thích nghe câu nói vừa rồi của cậu.
[2019-02-14 16:46]
| Chia sẻ | Singer Thomas Greenberg 《The Right Path》http://music. 163. com/song/2061452? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )
Lúc lên cao trung, nàng trở nên hoàn toàn không giống nhau. Duyên dáng yêu kiều, càng ngày càng xinh đẹp, ánh mắt mang theo ôn nhu cùng ngượng ngùng, không còn bướng bỉnh như khi còn nhỏ như vậy, ít nói, cũng không thích đi ra ngoài, thích trạch ở nhà.
Nếu như vào lúc đó gặp được nàng, ta sẽ liếc mắt một cái yêu nàng. yen
[2019-02-14]
Ngày đó ở quán trà Hongkong ăn sáng, nhãn lực lão Trần nhà ta không dùng được, nhìn đĩa chân giò hun khói nói: “Con trứng gà phía dưới tờ giấy kia thật dày, thương gia này thật bỏ tiền, ngay cả khăn giấy cũng cao cấp như vậy.”
Ta bất đắc dĩ lại cạn lời chống trán, bọn họ toàn bộ cười nghiêng ngửa…
Mẹ, người thêm một chút nhãn lực được không?
[19:49:47]
___________________
Lần này đi Hongkong là phải làm việc, cũng tiện thể đi dạo với ba mẹ…
Không đi thì thôi, vừa đi là bị dọa nhảy dựng, người, nhiều kinh khủng…
Vốn dĩ muốn ngồi cáp treo thưởng thức cảnh đêm Hongkong, nhưng mà vừa đến cáp treo dưới chân núi, trợn tròn mắt.
Rậm rạp chằng chịt đoàn người đứng xếp hàng, còn phân theo đội với cá nhân, nghe nói phải đợi hai ba tiếng mới có thể lên.
Chúng ta tức thời dục vọng muốn lên đều không còn, lập tức xoay người đi ngồi xe buýt hai tầng.
Bằng hữu giới thiệu nói không bằng đi bánh xe quay, cũng có thể ngắm được cảnh đêm.
Nhưng mà chúng ta không muốn di chuyển, thấy một chiếc xe buýt ít người liền lên xe, người một nhà vui vẻ ngồi ở đằng trước tầng hai xe buýt vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh sắc xung quanh, mặc kệ xe đi tới chỗ nào, vẫn luôn ngồi tới cuối.
“Nếu em lạc đường thì làm sao bây giờ?” Tịnh mẹ hỏi Lý ba.
“Sẽ không, anh sẽ luôn theo sát em.” Lý ba nắm tay Tịnh mẹ.
Quả thực ấm bạo, thật có yêu.
“Mẹ, nếu con lạc đường thì làm sao bây giờ?” Ta muốn biết lão Trần ngồi bên cạnh ta nói thế nào.
“Không phải con có điện thoại sao?” Nàng không chút suy nghĩ, rất nghiêm túc thẳng thắn trực tiếp.
Bảo Nhi không tiếng động cười đến bụng rút gân…
[20:04:36]
___________________
Ta không thể không bội phục sức lực cặp chân của lão tứ, vây quanh cảng Victoria một vòng lớn, còn lên cầu vượt, còn đi rất nhiều đường cũng không kêu một tiếng mệt, ta cùng Bảo Nhi sắp game over.
Lúc dưới sự yêu cầu mãnh liệt của bọn họ nói đi bộ không ngồi xe, chúng ta cực lực phối hợp. Nhưng mà ta thấy đồ ăn, bọn họ nói cái này không tốt, cái kia không tốt, còn nói không khỏe mạnh.
“Nhịn một chút, buổi tối chờ bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, tớ mang cậu ăn thịt thịt.” Bảo Nhi đau lòng ôm ta.
“…”Thật cảm động, sắp khóc, vẫn là nàng tốt với ta nhất, ta lên lén hôn lên mặt nàng.
Nhưng mà, người nào đó nuốt lời, trở lại khách sạn ngủ vững chắc như heo…
[20:15:19]
___________________
Ta mẹ cùng Tịnh mẹ thích dắt tay đi dạo phố, rất thích, trước kia lần đầu tiên nhìn thấy ta cùng Bảo Nhi rất cảm động…
Lần này đi Hongkong, người nhiều, băng qua đường, thấy Lý ba cùng ba ta rất tự nhiên nắm tay đi lên phía trước…
Ta hối hận chết không chụp được, cảm động chết ta, thật đáng yêu…
[20:20:13]
___________________
Trở lại khách sạn tắm rửa xong nằm ở trên giường, nhìn quảng cáo Hongkong, có một cái làm ta cười lăn lộn trên giường…
“xxx chúc người dân HongKong tuyến giáp trạng* khỏe mạnh!!!”
Tha thứ ta cười điểm thấp, ta thật sự xem một lần cười một lần…
[*là cơ quan điều khiển mọi hoạt động của cơ thể]
[20:22:22]
___________________
Có thể là quá nhiều người đi, bây giờ phục vụ ăn uống thật sự…
[20:25:31]
___________________
Nửa đêm tỉnh lại, chân mệt tỉnh, là do đi đường quá nhiều, mệt đến ngủ không ngon…
Vốn dĩ nàng đang buồn ngủ, liền ngồi dậy, giúp ta mát xa…
“Khá hơn chút nào chưa?” Thật ôn nhu.
“Ân, cảm ơn thân ái.” Không tốt nhưng lại ấm áp.
Người yêu ngươi nhất, là người sẽ vì ngươi làm rất nhiều chuyện…
Rất nhiều bằng hữu gửi tin cho ta, thế nào là yêu? Đối phương có yêu ta hay không, chỉ cần hành động là có thể hiểu…
[20:28:25]
___________________
Ngày hôm sau, Tịnh mẹ cùng chủ nhiệm tới gõ cửa đánh thức…
“Sao mặt Bảo Bảo lại đỏ như vậy?” Chủ nhiệm vừa vào cửa thấy Bảo Nhi liền nói.
“Mới vừa tỉnh ngủ có thể không đỏ sao!” Ta nói.
“Có phải ở đây quá nóng làm khó ngủ không?” Tịnh mẹ hỏi.
“Không có! Có lẽ là ở đây quá ngột ngạt.” Nàng mỉm cười nói.
“Mẹ cho là hai đứa hôm qua tới khuya mới ngủ.” Lời của chủ nhiệm có ẩn ý.
“Suy nghĩ của ngài đừng nghĩ không đứng đắn được không?” Ta trợn trắng mắt.
“Mẹ không đứng đắn cái gì? Tôi không đứng đắn sao?” Chủ nhiệm cười hỏi Tịnh mẹ.
“Không có nghiêng*, rất thẳng.” Tịnh mẹ lập tức trả lời.
[*歪: Từ này có nhiều nghĩa lắm: nghiêng; lệch; xiêu vẹo; nghiêng; ngả, không đứng đắn]
Ta cùng Bảo Nhi còn có chủ nhiệm sửng sốt một chút, trực tiếp cười bò, lúc này quá mắc cười…
[20:35:47]
___________________
Nếu đã tới Hongkong, vậy thuận đường đi Macao.
Bởi vì cầu cảng châu úc khai thông, các ba ba vẫn luôn muốn đi xem.
Chúng ta trước ngồi xe đi cảng, thời tiết rất tốt, ngồi ở đằng trước tầng hai xe buýt, mấy ba mẹ vui vẻ ngắm cảnh nói chuyện phiếm.
Nhìn bọn họ giống hưng phấn như đứa trẻ, chúng ta rất vui vẻ.
Dần dần nàng ôm ta ngủ…
Sau khi đổi sang xe buýt cảng châu úc, xe chạy lại trên đường quốc lộ dọc bờ biển, cảm thán thực lực của tổ quốc, quả thực không thể tưởng tượng…
Sau này có cơ hội chúng ta muốn tự mình lái xe đi thêm lần nữa…
[20:52:01]
___________________
Đi đến Macao, học sinh của mẹ tới đón chúng ta, hắn hiện tại ở Macao làm bác sĩ. Mỗi lần hắn mời mẹ qua cũng không được, lần này có thể gặp mặt, hai người ôm mắt ẩm ướt…
Xe thương vụ chạy ở trên đường phố, đi qua ba cửa vào, nhìn những cái đó rậm rạp người, lại trợn tròn mắt, trời! Còn nhiều hơn cả HongKong, Grand Lisboa đầy ắp cả người, nhóm người băng qua đường đem con đường cấp phá hỏng, thật sự là quá kinh khủng…
Mẹ của học sinh mời chúng ta đi nhà hắn làm khách, còn đi ăn đồ ăn địa phương đặc sắc, sau khi gặp nhau xong chúng ta người một nhà đi sòng bạc gần đó xem náo nhiệt, nói là thử xem năm nay vận khí như thế nào…
[21:16:33]
___________________
Vừa rồi ta mẹ đi vào lải nhải…
[21:16:59]
___________________
Chúng ta không hiểu đánh bạc, chỉ hiểu lão hổ cơ cùng mua lớn nhỏ.
Chúng ta trước tiên ở sòng bạc đi một vòng, nhìn những người đó chơi.
Trên chiếu bạc có thể nhìn ra cuộc sống muôn màu, có người cười vui có người sầu.
“Con nói đại hay là tiểu?” Đứng ở một chiếu bạc bên, chủ nhiệm hỏi ta.
“Đại!” Ta nhỏ giọng đoán nói.
“Mẹ cảm thấy là tiểu.” Nàng nói, kết quả khai xúc xắc thật là tiểu.
Sau đó miệng nàng giống như phát ra ánh sáng, mỗi lần đoán đều chuẩn, ta cùng mọi người trong nhà đều sợ ngây người.
“Không muốn chơi cũng không được, ta áp 500.” Lý ba nhịn không được, lấy ra tiền Úc.
Mua đại, cả nhà cái kia khẩn trương lại chờ mong, Bảo Nhi gắt gao nắm tay của ta.
Mở, tiểu!
Chúng ta thất vọng kêu.
“Ta cũng mua.” Tiếp theo Tịnh mẹ cùng ba ta cũng xem náo nhiệt.
Kết quả đều thua.
“Miệng của ngài là phát sáng cho người ta, không linh.” Ta cười lão Phật gia, đồng thời cũng tiền của chúng ta.
“Mẹ đặt một ngàn thử xem.” Nàng sảng khoái la hét.
“Lão Phật gia, đừng xúc động!” Ta cùng Bảo Nhi đè lại nàng.
“Không có việc gì! Một ngàn thua không đến mức buổi tối ngủ không yên, nếu là ngủ không được nửa đêm mẹ tìm con đòi tiền, trong lòng liền cân bằng.” Nàng nói đem tiền đặt ở trên bàn.
“…”Ta ngây dại, đây là mẹ ruột ta sao?
Chưa từng có đánh cược nhiều như vậy chúng ta khẩn trương đến không thể hô hấp, nhìn nàng mua đại, tim đập bịch bịch, trong lòng cứ lẩm bẩm: “Thần Tài bảo vệ ta thắng tiền tiền!”
“Oa!!!!” Chúng ta giống như chưa hiểu việc đời, sau khi thắng cả nhà vui vẻ la lên, đưa tới người khác vây xem.
“Tiền vốn lấy về, lại đánh cuộc một lần liền không chơi, thua liền bỏ tiền tiêu tai, thắng đi ăn chay.” Nhà ta lão Phật gia kia hào khí tận trời, sắp làm nàng đắc ý.
“Được!” Chúng ta đã bị nàng cảm nhiễm, cảm xúc đó là tăng vọt.
“Lúc này… Mua tiểu! Mạt nhi, nhớ rõ nếu bị thua, con phải lì xì một nghìn cho mẹ.” Nàng nghĩ nghĩ sau không do dự mà đem tiền đặt ở tiểu.
“Mụ mụ, yên tâm! Con cho ngài đại hồng bao.” Bảo Nhi cười nói.
“Tiểu! Tiểu! Tiểu! Tiểu!” Chúng ta kích động mà nhỏ giọng la hét, Bảo Nhi ôm ta thật chặt.
“Oa ha ha ha ha!!!!” Sau khi mở xúc xắc, chúng ta kích động không thèm để ý xung quanh, ôm nhau, ánh mắt người chia bài kia tựa hồ ở cùng chúng ta nói: “Thắng một ngàn tệ làm các ngươi mừng rỡ, giống như chưa từng thấy qua tiền.”
Xem ra mẹ ta vẫn rất may mắn, chiếm phúc khí của lão nhân gia, chúng ta có thể miễn phí ăn một bữa tiệc lớn.
Ngay sau đó chúng ta đi chơi lão hổ cơ, người một nhà chơi một giờ, mất 50 đồng, ríu rít, thật không vui.
Đây là một năm mới với hương vị đặc biệt, có bọn họ làm bạn, mỗi ngày đều là lễ!
Cuối cùng chúc mọi người tình nhân gia vui sướng nga, sáng nay đã nhận được nụ hôn thâm tình của người nào đó, cảm thấy mỹ mãn.
Buổi tối người nhà cùng nhau ăn, trò chuyện việc nhà, mấy ba mẹ sẽ không nói ta yêu ngươi, nhưng từ hành động hằng ngày cũng đã nhìn ra tình yêu của nhau…
Lễ vật của bạn học Bảo Nhi rất thực dụng, rất thích!
Yêu cậu Bảo Nhi!!!
[21:47:00]
___________________
Tiểu trư, yêu cậu! yen
[21:58:01]
[2019-02-17 22:17]
Hôm nay nàng bán một đôi AJ của nàng, mua hơn mười ngàn lời hơn ba ngàn. Lúc nói chuyện với bằng hữu, nàng chần chờ, ta biết nàng luyến tiếc bán.
“Bán cái này xong có thể mua nhạc cụ cậu muốn.” Nhẹ giọng ở nàng bên tai nói.
Nàng nghe xong đưa giày cho bằng hữu. yen
[2019-02-17 22:26]
Phiên ngoại yen
Lái xe, chờ đèn xanh đèn đỏ, nàng cúi đầu nhìn điện thoại. Ta thấy một cô gái nhuộm cả đầu tóc màu xanh là băng qua đường, bội phục can đảm của nàng, người bình thường khả năng sẽ khống chế không được, nhưng nàng nhuộm đến khá xinh đẹp, thoạt nhìn sẽ không rất khoa trương.
“Nếu như tớ nhuộm tóc màu thành xanh lá thì cậu thấy dễ nhìn không?” Ta đột nhiên tò mò hỏi nàng, muốn biết phản ứng của nàng.
“Một đống “rêu xanh” có thể di chuyển ở trong đám người lúc ẩn lúc hiện có phải rất dọa người hay không?” Nàng vẫn cúi đầu nhìn điện thoại đánh chữ.
“…”Ta sửng sốt một chút, nghĩ tới lời của nàng, nhịn không được bật cười.
[2019-02-18 11:15]
Phiên ngoại Văn ~
Ta: “Giữa trưa chúng ta ăn gì?” ~
Bảo: “Nhất thời nghĩ không ra ăn cái gì.” ~
Mạt: “Cái món ở nhà hàng lần trước tên gì vậy? Chụp ảnh khá đẹp.” ~
Ta: “Đó là nhà hàng giảm béo, toàn là đồ chay, không hợp với mấy cây gầy như nhánh cây đi ăn.” ~
Mạt: “Không sao, tớ ăn bốn phần là được.”
Ta: “…”
Lời này~ người này ~ quá trâu~ tách ~
[2019-02-22 10:53]
Phiên ngoại yen
Nàng tỉnh lại không đánh răng liền cầm khăn lau phòng tắm, sinh hoạt cùng người sạch sẽ, trong nhà mỗi ngày đều rất sạch sẽ, các ngươi không thể tưởng tượng nàng lau này đó không phải tâm huyết dâng trào, là mỗi đêm tắm rửa xong sẽ dành thời gian lau, nếu không có thời gian ngày hôm sau liền sẽ nhịn không được lau khô.
Trước kia ta rất không hiểu nàng tại sao phải như vậy, tắm mỗi ngày phải tắm, vệt nước mỗi ngày có, chà cho đến trắng, nàng luôn cười mà không nói, vùi đầu tỉ mỉ tiếp tục làm, nhìn nàng nghiêm túc lau rồi hà hơi xem như bảo bối, sẽ bất đắc dĩ mà lắc đầu nhịn không được cười nàng.
Nhiều năm trước một ngày, qua nhà họ hàng làm khách. Lúc đi toilet, lưu ý đến vòi hoa sen với vòi nước của nhà bọn họ, tất cả đều có nước đọng, có một ít thậm chí là oxy hoá biến chất, kinh ngạc mới dọn vào nhà mới mấy năm nhanh như vậy sẽ biến cũ, đồng thời cũng hiểu tại sao phòng tắm nhà mình luôn mới như vậy, hiểu nàng dụng tâm cùng khổ tâm, mỗi một hành động một chi tiết có thể làm cho căn nhà trở nên càng mới.
Cùng nàng ở bên nhau, sinh hoạt hàng ngày đã không còn tùy tiện, quán tính học nàng thích thu thập, bọn tỷ muội cũng học nàng đem trong nhà thu dọn thật sự sạch sẽ. Mới đầu các nàng bị nàng giống Đường Tăng ghét bỏ đủ loại không tốt, các nàng nói sinh hoạt tùy ý liền là được, nhưng hiện tại lại nói, sinh hoạt vẫn là tinh xảo sạch sẽ mới tốt, tâm tình thoải mái.
Doãn ba lúc nàng còn nhỏ đã phát hiện nàng làm việc rất cẩn thận, bốn tuổi bắt đầu biết phân loại đồ chơi với quần áo, học bọn họ dọn dẹp nhà cửa, còn có phân biệt khăn này dùng để lau cái gì và vân vân. Cho nên Doãn ba cùng chủ nhiệm nói nàng sau này khi lớn lên thích hợp làm kế toán giống hắn, muốn bồi dưỡng nàng.
Chính là không nghĩ tới năng lực toán học của Doãn tiểu muội… ( ngượng ngùng nói. )
Doãn ba nói, di truyền không đúng chỗ, trật.
Toán học của chủ nhiệm, cũng rất kém ^_^.
[2019-02-25 12:01]
Lâu chủ nhà các ngươi thật biết làm nũng ~ sáng nay hai ta đi xuống lầu mua bánh bao ăn ~ nàng liền bán manh mà cùng lão bản nói: “Ân ân ân bánh bao của các ngươi ăn thật ngon~”
Lão bản lập tức tặng hai cái ~ sau này ta phải đi theo yêu tinh này mới được ~ dù sao việc làm nũng bán manh này không hợp với ta ~ Văn
[2019-02-25 12:29]
Đằng tỷ buổi trưa ở nhà ~ đi nhà nàng tìm ăn ~ nàng làm táo cho ta ăn ~ ta liền buồn bực ~ quả táo nấu xào ăn có mùi vị gì? Ta chỉ ăn qua nướng ~
Trong lúc suy tư nàng đem hai quả táo để trước mặt ta ~
“A ~ gặm sống à ~” ta hét ~
“What?” Nàng nheo mắt~
“Không phải làm táo cho tớ ăn sao~”
“Cái này không phải làm rồi sao?”
“Cậu nói thẳng rửa táo không phải xong rồi sao? Nói như chiêu đãi cao cấp vậy ~ không tốn tí sức lực nào ~”
“Không ăn tớ bỏ vào tủ lạnh ~ tiết kiệm ~”
“Khúc yêu tinh đại nương nương ~”
[2019-02-25 12:52]
Ngày đó ta lên lớp xong chuẩn bị đi ăn cơm ~ một học sinh thí điên chạy tới hỏi ta: “Sư phụ, mỹ nữ lão sư ngày hôm đó tới tìm ngàu mang giày mua ở đâu a? Thật soái ~ em cũng muốn mua một đôi ~” ~
Ta nghĩ nghĩ ~ đôi nào a? Giày của lục nhi nhiều như hậu cung, không biết ngày hôm đó sủng hạnh đôi nào~
Ta là lão sư rất có trách nhiệm~ phải hỏi ~ đặc biệt đem chuyện này của học sinh để trong lòng~ vì thế chuyên môn gọi điện thoại hỏi nàng ~ biết được mang đôi nào xong học sinh đặc biệt vui vẻ chạy đi~
Chưa tới mấy ngày ~ học sinh nữ đó trước khi vào học liền nhấc chân mang đôi giày mới mua cho ta xem ~ ta hỏi nàng bao nhiêu tiền? Nàng rất nhẹ nhàng mà nói: “số lượng có hạn, chỉ 3 ngàn ~”Ta đi ~ con nít bây giờ đều có tiền như vậy sao? Đủ phá sản ~
Doãn nhất giày ~ cậu cũng là cô nàng phá sản ~ gạt ta nói chỉ mấy trăm tệ ~ ta đi cáo trạng ~
[2019-02-25 20:08]
Ai mới vừa nói làm nũng bán manh nàng làm không được? Vậy ngày hôm qua nàng cùng lão bản trái cây làm nũng ỏn ẻn xem ta mắt mù sao?
“Ai da, được mà, thu ít hai đồng cũng không ảnh hưởng tới ngươi phát đạt a!”
“Lão bản đẹp trai nha, người đẹp trai thì hào phóng, cảm ơn ngươi bán rẻ, lần sau ta lại đến giúp đỡ nha…”
Vì mua một túi táo xanh mà chặt chém tới hai đồng, làm nũng phát đến không hề nhân tính, đứng ở bên cạnh nàng một thân nổi da gà. Đằng
[2019-02-25 20:44]
Phiên ngoại ĐằngLão tam bây giờ ở cùng chúng ta, đem lão ngũ vui hỏng rồi ( nhưng miệng đặc biệt tổn hại chết cũng không thừa nhận ) cả ngày cũng không có việc gì liền đi quấy rối nàng.
Tối nay hai nàng tới nhà của ta giương oai, đoạt ôm tiểu áo bông nhà ta, ta rất lo lắng cho an nguy bàn tay chân nhỏ bé của con bé, vẫn luôn nhìn chằm chằm.
“Cậu đừng giống giám thị thăm dò nhìn chúng ta, yên tâm đi, nhà tớ cũng có ba đứa, bảo đảm không gây thương tổn thiên kim nhà cậu, đi lấy trái cây cho tớ ăn đi.” Lão tam chịu không nổi.
Lúc ta không tình nguyện đi đến phòng bếp, nhìn thấy bên cạnh tủ giày có một tờ một tệ.
“Ai rớt tiền vậy?” Ta từ dưới đất cầm lên hỏi.
“Ở nhà cậu thì đương nhiên là cậu rớt.” Lão ngũ nói.
“Đúng vậy.” Lão tam tiếp theo đáp lại.
“Nha, nhìn lầm rồi, là một trăm.” Ta hét lớn.
Lời này vừa nói ra, cảm giác có một trận gió thổi qua, hai người kia tốc độ như quỷ xuất hiện ở trước mặt ta.
“Tớ nghĩ chắc là tớ làm rớt.” Lão ngũ nói dối không mang theo mặt đỏ nghiêm trang.
“Cái rắm, là tớ rớt, tớ sờ ta túi quần mới phát hiện tiền không thấy.” Lão tam cũng không mang xấu hổ nói.
“Tớ xem ra đã thấy rõ hai cậu, nghề phụ của hai cậu làm cũng thật đủ chuyên nghiệp.” Ta nén cười “Nghiêm khắc” mà phê bình các nàng.
“Nghề phụ gì?” Vẻ mặt hai nàng không rõ ràng cho lắm.
“Chính là làm lừa đảo a!” Ta đem tờ một tệ đặt ở trên tủ giày.
Hai nàng thấy là tờ một tệ, lập tức xoay người nhìn cũng không nhìn ta nhanh chóng rời đi.
Đây là thói đời gì???
Ôn nhu ôn bình luận: Ha ha ha ha ha ha, thú vị. Trứng muối nếu là ở đây khẳng định cũng là gia nhập đại đội ngũ “Lừa tiền”
[2019-02-27 15:54]
Phiên ngoại Đằng
Mới vừa tốt nghiệp muội tử, mới vừa công tác mở miệng muốn tám ngàn, còn vẻ mặt cuồng ngạo, thực sự kích động lòng ta.
Nhìn nàng lý lịch sơ lược xác thật rất lợi hại, cầm rất nhiều phần thưởng, nhìn những thứ này nhịn xuống không cự tuyệt, tìm Bảo Nhi nói rõ tình huống, muốn nghe đề nghị của nàng.
“Nàng vẫn còn ở đó không? Nếu còn ở đây cậu mở máy tính ở phòng cách vách, bảo nàng xử lý tự liệu nhạc scy với nội dung chưa hoàng thành bên trong, nếu nàng có thể làm được, nhận nàng vào, cũng mỗi tháng cho nàng thu nhập 10 ngàn.” Nàng mới vừa tỉnh lại không bao lâu phải đi âm nhạc hội tiếp theo, nghe nàng vội vàng thu thập hành lý.
“Để tớ bảo nàng ngồi một chút, vậy nếu làm không được thì sao?” Từ cửa sổ trong suốt nhìn cô bé ngồi ở bên ngoài, đã ngồi đến có chút không kiên nhẫn.
“Nếu nàng làm không được, cậu trực tiếp hỏi nàng, nàng trị giá bao nhiêu tiền lương.” Nàng không có thời gian trò chuyện nhiều, cúp điện thoại.
Ta hiểu ý của nàng, mở máy tính, để cô bé đó đi làm. Vừa mới bắt đầu nàng vẻ mặt nhẹ nhàng tự tin trạng thái, nhưng không bao lâu, nhíu mày, vẫn là nhíu mày, không ngừng nhíu mày.
“Xin lỗi! Cái này ta xử lý không được.” Một giờ sau, nàng tới văn phòng tìm ta.
“Tốt, không sao! Vậy ngươi cho rằng ngươi giá trị bao nhiêu tiền lương?” Đột nhiên cảm thấy Lý ngữ yên quá soái, phỏng vấn trực tiếp lại có sức thuyết phục như vậy, cũng cho ta ngạo kiều một phen ưỡn ngực đối diện nàng.
“Không phải làm không được liền không nhận sao?” Nàng hoàn toàn đã không còn kiêu ngạo như vừa rồi, không tự tin cúi đầu để tay ở sau.
“Nguyên tắc là như vậy, nhưng chúng ta cũng không thể vì một vấn đề mà không nhận ngươi.” Thực lực của nàng là có, nhưng mới ra xã hội, thực tiễn quá ít, Bảo Nhi vẫn là muốn cho nàng cơ hội, lúc phỏng vấn nàng là người tương đối phù hợp điều kiện.
“Ta không nghĩ tới các công ty các ngươi lợi hai như vậy nhận nhiều tác lớn và công tác như vậy, là ta xem trọng chính mình, xin lỗi! Tiền lương ta không dám lại xa tưởng, ta bây giờ đặc biệt muốn ở chỗ này học tập có thể không? Ta nhất định sẽ không để các ngươi thất vọng.” Nàng buông xuống ngạo khí. Người có ngạo khí cũng có ưu điểm của nàng, thấy người khác ưu tú biết rõ còn nhiều thứ mình không biết, muốn học tốt.
“Tốt, trở về chờ thông báo của công ty đi!”
“Ta đây làm thực tập sinh cũng có thể.”
“Đừng nóng vội, chờ thông báo là được.”
“Ta thật sự muốn ở lại.”
“Chờ thông báo được không? Trong hai ngày.”
Nàng thất vọng mà rời đi, đâm đâm nhuệ khí của nàng cũng tốt, thực sự tuổi trẻ khinh cuồng a.