Phiên Ngoại ⁂ 05-2018


[2018-05-06 21:57]

Phiên ngoại yen

Đoán xem phần phở xào này lớn bao nhiêu?

Mười người ăn sạch bóng, nhà có một bảo bối, hạnh phúc.

Ngày mốt nàng phải đi ra ngoài tham gia biểu diễn Opera,

Ta quyết định đi cùng với nàng,

Ta thật sự không yên tâm với nàng được,

Tối nay thu thập hành lý cho nàng,

Ta không biết phải bắt đầu như thế nào,

Mỗi lần ta đi công tác thì đều là nàng thu thập hành lý cho ta,

Ỷ lại vào sự nuông chiều của nàng,

Không ngừng hỏi nàng đang bận xử lý tác phẩm này nọ,

Nàng trả lời mệt mỏi rồi mới bất đắc dĩ đi tới bên cạnh nói với ta: “Vẫn là để tớ làm đi!”

Ta không chịu đẩy nàng ra khỏi phòng.

Bắt đầu thu thập.

Tiểu phỉ bình luận:

Một con học phách tử: Ngô. . Hình như ta không có thấy phở xào… Điện thoại của ta có vấn đề sao

Ta phải nhỏ theo dực! : Chúc thành công. . . .  Cái đó. . . . Thức ăn đâu…

Kêu ta Tam hoàng tử: @ một con học phách tử ta đoán là phở xào này rất lớn, tầng lầu này không chứa nổi ^_^

Yêu mười hai: Phở bỏ nhà ra đi

[*:)))) Mấy má này lầy dữ]

[2018-05-08 21:30]

Chúng ta tới, mới vừa mua một quả dừa uống, ta nói với bé ngoan là chờ nó lạnh một chút rồi hẳn uống, nhưng ta cầm một hồi thì lại không cẩn thận uống hết.

Giờ phút này ánh mắt của nàng thật u oán. yen

[2018-05-11 13:31]

Phiên ngoại

Hai ngày biểu diễn kia rất bận, Bảo Nhi cũng hỗ trợ xử lý một chút chuyện, làm cho ngày hôm đó không đó không có báo cáo tình huống với hai vị lão phật gia nhà chúng ta.

Đến gần 11 giờ sáng, lão Trần nhà ta gọi điện thoại tới, vừa mở miệng là ngữ khí đều không tốt hỏi: “Hai đứa sao nguyên một ngày hôm qua đều không có tin tức gì hết vậy? Cũng không gửi một tin nhắn nào hết.”

“Con có mua cho ngài mặt nạ dưỡng ẩm x.” Cái gì cũng không cần nói, trực tiếp nói cái này với nàng.

“Hì hì, có thật không?” Thái độ này ta cũng đã đoán trước, giọng nói lập tức nhu hòa lại.

Ngay sau đó, Bảo mẹ cũng gọi điện tới, giọng nói cũng mang theo lo lắng và nghiêm túc.

“Con có mua cho ngài mặt nạ dưỡng ẩm x.” Bảo Nhi học theo ta nói với Trịnh mẹ.

“Có thật không? Có phải là loại có Pectin không?” Không nghĩ tới Tịnh mẹ với mẹ của ta cũng thay đổi như vậy.

Quả nhiên là người một nhà…

[2018-05-12 22:51]

Phiên ngoại yen

Chia sẻ ca khúc của  Rainbow Chamber Singers《 Cầu vồng 》https://www.xiami.com/song/1798161772?_uxid=6031564CE496B2C24FD4C3AE7890E731 ( chia sẻ tự @ Hà Mễ âm nhạc )

Đêm đã khuya, chúng ta cùng nhau dựa vào trên thảm, nói chuyện trước kia, không muốn về nhà, thật muốn thời gian có thể vĩnh hằng.

Cuộc sống không ngừng thay đổi, muốn yên tĩnh lại, rất khó.

Âm nhạc, là một món quà đẹp nhất.

Nó làm bạn cùng lớn lên với chúng ta, cùng chúng ta viết lên những đoạn văn dài.

Tĩnh tâm lắng nghe, cầu vồng ở trong lòng bạn liền hiện lên ở trước mắt.

[2018-05-15 22:24]

Sáng nay Bảo Nhi ra cửa bị Hạ Mạt thuyết giáo, nguyên nhân chỉ có một, vớ.

Nàng tiện tay treo vớ ở trên sừng con nai treo ở trên tường.

Nữ thần, ta còn có thể nói gì nữa? Khiết

[2018-05-15 22:28]

Nói tới ngón chân của Hạ Mạt, không người nào không phục, tới một đoạn nhạc có tiết tấu nhanh, nàng có thể chơi một cách nhanh nhẹn, còn lúc nàng ngủ đều sẽ co rúm lại. Khiết

[2018-05-15 22:35]

Phiên ngoại Khiết

Nói tới giặt quần áo thì ta lại nhớ tới một chuyện, có một lần Văn Văn lại tới bắt người cướp của, nàng xem không hiểu tiếng Anh, cầm một chai rất giống nước giặt quần áo chạy thẳng về nhà.

Ngày hôm sau nàng nổi giận đùng đùng xách cái bình đó chạy tới nhà ta khiếu nại nói nước giặt quần áo này là hàng chất lượng kém, giặt quần áo nó đều dính dính.

Ta nhìn cái bình đó, cười.

“Chúc mừng cậu, cái cậu đang dùng chính là dầu xả.”

“……”

[2018-05-18 09:45]

Phiên ngoại

Buổi sáng tốt lành ^_^……

Hôm nay là ngày Cao tỷ phá xác……

Chúc lão nhân gia nàng vẫn luôn mỹ mỹ tao tao*……

[*Mỹ: xinh đẹp, tao: cợt nhả, không bình thường :)))) ]

Tuy rằng lần nào nàng cũng nói rất  khiêm tốn……

Nhưng sáng nay liền tới nhà của chúng ta cố tình nói: “Ngày hôm nay nhìn trời đặc biệt đẹp, ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, biết tại sao không? Bởi vì ngay ngày hôm nay, có một nử tử thịnh thế mỹ nhan* thông minh và đa tài ra đời, người đó chính là ai? Khà khà…..”

[*Đẹp nhất trên thế giới :))) ]

Ta với Bảo Nhi vẫn còn buồn ngủ nhìn nhau một cái……

“Cậu đang nói tớ à?” Ta nói tiếp.

“Sao lại là cậu được? Hôm nay là ngày 18, là 18!” Ngày nào đó phát điên nhào lên trên giường……

Chia sẻ ca khúc của Vladimir Ashkenazy《Beethoven: Sonata fo…》https://www.xiami.com/song/1774042308?_uxid=F5849D0B183A014D78D90AB3237ED3AD ( chia sẻ @ Hà Mễ âm nhạc )

[2018-05-19 21:23]

Phiên ngoại yen

Tối nay ăn phần cơm của trẻ em, bé ngoan ăn rất vui vẻ, ta cùng ăn chung với nàng, cho rằng không đủ ăn, nhưng ăn xong thì cũng cảm thấy vừa vặn no.

Gọi một ly chanh dây, uống rất ngon, lúc còn dư lại nửa ly thì nàng một hơi uống hết, nàng cho rằng ta không biết, sau đó lặng lẽ bỏ thêm nước sôi để nguội vào khuấy, gạt ta nói còn nửa ly để cho ta uống.

“Cậu đúng là càng ngày càng gian xảo.” Tuy rằng ta đã nhìn thấu nàng, nhưng ta vẫn uống.

“Ha ha, có phải vẫn còn ngọt hay không?” Nàng cười xấu xa.

“Thật đúng là ngọt.” Ta giả vờ kinh ngạc.

Nàng lập tức đoạt lấy ly uống thử, sau đó nhíu mày, ta đè ly lại không cho nàng để xuống, ra lệnh nàng phải uống sạch còn phải ăn hết hột chanh dây, nàng rất nghe lời ăn sạch.

[2018-05-19 21:30]

Hôm nay vừa ra khỏi cửa nàng cầm điện thoại ở trong tay, sau đó không ngừng hỏi ta: “Điện thoại của tớ đâu? Sao không thấy điện thoại của tớ ở đâu hết vậy? Rõ ràng tớ mới vừa cầm mà.”

Ta thật sự không thể tưởng tượng nổi, nàng mới ở thời kỳ thanh niên mà cứ như vậy. yen

[2018-05-19 21:34]

Tối nay vừa về nhà, ta trước tiên đi xem con thỏ, chơi với chúng nó, không nhịn được chu miệng hôn hôn chúng nó, người nào đó liền phát điên, chỉ vào con thỏ lớn tiếng nói, “Các ngươi nhanh chóng nằm sấp xuống giả bộ ngủ ngay, không cho phép bán moe.”

Đúng là người không có ái tâm. yen

[*:)))) Đu, cưng chết đi được, Mạt tỷ đi ghen với con thỏ ~~]

[2018-05-19 22:08]

Bùng nổ 【84】 yen

Có thể kêu Hạ Mạt đi tắm chỉ có một biện pháp duy nhất.

“Tớ giặt tiểu đế đế.” Từ trong phòng tắm ta kêu.

Vài giây sau, nàng nhất định sẽ chạy như bay tới, đứng ở cửa, lập tức cởi quần nei của nàng ra, cười hì hì cầm miếng vải tam giác để cho ta giặt cùng với nàng.

Nàng nói đây là học theo ta, mỗi lần nàng vừa nói giặt đế đế, ta cũng chạy như bay tới.

Suy nghĩ một chút, lúc nào thì chúng ta hoán đổi rồi?

[2018-05-21 13:10]

Phiên ngoại

Sáng sớm ngày hôm qua, nàng bận rộn ở phòng bếp, làm cho ta một tô cơm gà tràn đầy năng lượng, sợ giữa trưa ta không có thời gian ăn này nọ.

Sáng nay, nàng cũng dậy sớm, làm cho ta một tô mì chay lớn, bởi vì sinh nhật ăn chay, nàng sợ ta không có thịt ăn, bỏ rất nhiều mì, ta chống không được cũng phải kiên trì ăn hết, ăn xong rồi thì phát hiện quên chụp tô mì tình yêu t (。ì _ í。)……

Chia sẻ 《따뜻한 식탁》https://www.xiami.com/song/1774894124?_uxid=F5849D0B183A014D78D90AB3237ED3AD ( chia sẻ tự @ Hà Mễ âm nhạc )

[2018-05-22 22:05]

Văn phiên ngoại

NND*~ thời tiết quỷ này nóng muốn chảy mỡ ~

Hôm nay mọi người qua phòng mới làm việc, mới trở về ~

Chân mỗi người đều muốn phế đi~

Nằm liệt trên thảm không muốn nhúc nhích  ~

Ngày mai lão Đại sẽ có văn ~

Ngày mai gặp ~

[*Bà nội mi]

[2018-05-23 22:11]

Phiên ngoại Khiết

Bây giờ thay đổi công việc, không bận rộn như trước nữa. Buổi chiều về nhà muốn nghỉ ngơi viết văn một chút, mới vừa tắm xong thì Bảo Nhi gọi qua cho ta, nhà kho phía sau studio có chuột, làm nàng sợ tới nỗi không dám đi vào, trợ lý với nhân viên cũng không có ở đó, trứng muối thì đang lên lớp.

Ta cầm điện thoại với chìa khóa mang giày vải trắng vào liền vội vàng chạy ra ngoài, nhà kho cách nhà không xa, nhưng mặt trời thì nóng dữ dội, sốt ruột nên quên mang dù, thấy ở ngoài cửa tiểu khi có xe đạp dùng chung, chọn chiếc màu vàng, vừa ngồi lên là cái mông sắp bị chiên chín, thật là nóng.

Chừng vài phút là tới tiểu khu khác, sau khi cất xe đạp xong thì lưng cũng đã ướt đẫm, bước nhanh tới nhà kho cho thuê.

“Cậu tới rồi, đúng là con chuột rất lớn, quá kinh khủng, nó nhìn thấy tớ không chỉ không sợ mà còn không chạy, còn nhìn tớ rồi kêu nữa.” Bảo Nhi đã đứng ở cửa chờ ta, nhìn thấy ta giống như thấy được cứu tinh.

“A?” Nhưng mà ta nghe nàng hình dung như vậy, ta cũng rất sợ, không dám đi vào.

“Hai ngày này các nàng quên đóng cửa sổ, con chuột  đang ở bên trong, chúng ta làm sao đuổi nó ra đây?” Bảo Nhi vẫn chưa tỉnh hồn.

“Phỏng chừng đây là chuột tinh, to như vậy còn không sợ người, để tớ suy nghĩ một lát.” Giả vờ bình tĩnh nhìn bốn phía.

Ở bên cạnh cửa có một cây dù lần trước chúng ta mua, rất lớn rất dài, không cần phải gấp. Cầm nó lên bắt đầu gõ gõ đánh đánh vào trong góc, Bảo Nhi đi theo sau lưng ta, buồn cười nhất là hai tay của nàng vẫn một mực nắm lỗ tai, rất sợ con chuột sẽ nhảy ra.

“Không có a, hay là nó chạy ra cửa sổ rồi? Mỗi góc ngách tớ cũng đều gõ hết rồi.” Ta không còn khẩn trương nữa.

“Không biết nữa, nó vừa rồi còn nhìn tớ ra oai là tớ liền chạy ra ngoài, không biết nó còn ở đây không nữa.” Nàng thả tay ra, ảo não nhìn khắp nơi.

“Ha ha, ra oai.” Nàng thật sự là quá đáng yêu rồi, đã không còn ổn định như thường ngày nữa.

Ngay tại lúc chúng ta buông lỏng, có một vật thể tròn vo đi qua bên người chúng ta, là đi, đại gia đi, không phải chạy, ta với Bảo Nhi nhìn một cái là liền trợn tròn mắt, liều mạng ôm nhau phát ra tiếng kêu sợ hãi nhất trong lịch sử, hai người đã bị dọa đến nổi không nhúc nhích được, con chuột béo kia dường như không coi chúng ta tồn tại, chậm rãi đi qua người chúng ta, thật khí phách.

Tiếng kêu sợ hãi đã kinh động đến người ở cách vách, ta với Bảo Nhi đã không còn nói được nữa, la, tiếp tục sợ hãi la.

“Ông trời của tôi ơi, con chuột này mập đến nỗi đi như không đi, nó có uống thuốc gì sao? Bự đến nỗi mà không cảm giác được nó có nhúc nhích nữa.” Đại ca này cảm thấy hứng thú nghiên cứu cái cục đen mập ở trước mặt giống như đang thưởng thức người ngoài hành tinh, tiếp đó thì lấy tờ báo xách cái đuôi con chuột lên.”

“A!!!!!” Ta với Bảo Nhi nhìn thấy liền chạy ra khỏi phòng.

Đến bây giờ ta còn chưa có tỉnh lại, lần đầu tiên gặp được con chuột béo này. Bảo Nhi cũng có bóng ma, nàng không dám vào nhà kho này nữa.

Sau khi nghe chúng ta kể lại xong, trứng muối nói một câu: “Nó không sợ mấy cậu, là do các cậu quá yếu, nếu là tớ đi, thì con chuột đó khẳng định sẽ nhanh chóng gắn thêm mô tơ để chạy trốn.”

Đúng là đứa trẻ khoác lác không chớp mắt, phỏng chừng để nàng nhìn thấy thì chạy trốn còn hơn hai ta nữa.

[2018-05-25 21:42]

 Phiên ngoại yen

Lây bệnh cảm mạo cho nàng, nàng hôm nay lên lớp phải chạy hết mấy chỗ, vừa trở về là nằm tựa trên ghế sô pha ngủ, mới vừa làm xong cơm cũng không đành lòng kêu nàng, để cho nàng tiếp tục ngủ.

7 giờ nàng tỉnh ngủ cũng không có khẩu vị gì, uống một chút canh, ăn một chút thịt với rau, sau đó đi tới nhà học sinh, nàng tiếp tục lên một đoạn giờ học.

Dạy xong nàng giống như tiêm máu gà, mặc dù vẫn còn nước mũi, nhưng lại đối với ta hào hứng vạn trượng hát một bài tiếng Anh.

“Doãn lão sư, có thể quậy nữa được không?” Nàng tiếp tục làm bộ buông cả người ra, nâng chân phải lên để cho ta bắt lấy, bị nàng đánh bại, vui vẻ cười.”

“Con sên, đừng có chạm quần áo tớ, đừng như vậy.” Nhìn ý đồ của nàng, ta phát điên hết sức đẩy nàng ra.

“Giang hồ cấp cứu, lại nói áo bông tốt hơn khăn giấy.” Nàng chơi xấu để lỗ mũi lên lau trên vai ta.

“…” Có loại cảm giác bất lực và bất đắc dĩ sâu đậm, đã không còn sức đẩy nàng ra, tùy ý để nàng lau, dù sau quần áo cũng là nàng giặt.

[2018-05-25 21:53]

Phiên ngoại yen

Trong nhà không còn gạo, trước khi nàng lên lớp có dặn đi mua gạo, bằng không buổi tối không có cơm ăn.

Buổi chiều tham gia xong hội thảo, đi siêu thị mua sắm một phen, hăng hái mua rất nhiều thứ.

Về tới nhà tâm tình vui sướng, chuẩn bị triển khai tài nghệ, đem thức ăn vật liệu đều chuẩn bị tốt.

Kết quả phát hiện, chuyện cần làm nhất cũng chưa có làm.

Gạo, vẫn chưa mua.

“Bảo bối, dưa trắng chua ngọt này ăn ngon thật, phiền cậu xới cho tớ chén cơm, cám ơn!” Tối nay lúc ăn cơm nàng đưa chén cho ta.

“Thật xin lỗi! Tớ quên mua gạo rồi, cậu có thể ăn Baguette* thay cơm được không?” Như là làm chuyện sai vậy, dè dặt cười nói với nàng.

[*Bánh mì Pháp]

“Bánh mì này rất khô…” Nàng có chút khó xử nhìn ta.

“Vậy để tớ đi nấu một ít mì cho cậu.” Có thể nhìn ra nàng không muốn ăn, vốn định đi qua nhà tỷ muội lấy một ít, nhưng ba người đều không có ở nhà, ta có chìa khóa, nhưng suy nghĩ lại vẫn là không đi.

“Không cần không cần, tớ ăn được.” Nàng sợ ta lại đi tới đi lui, giả vờ thèm ăn cắn một miếng lớn bánh mì.

Nhìn nàng ăn bánh mì khô khan, đau lòng, hối hận khi không đi lấy gạo, lần sau nhất định không được như vậy nữa.

[2018-05-25 22:01]

Phiên ngoại yen

Hai ngày nay trong đầu đều là con chuột đen mập lớn kia, hình ảnh của nó không gạt đi được.

Tối hôm qua lại phải đi vào nhà kho lấy đồ, ta để cho bé ngoan đi với ta, trong miệng nàng nói không sao, nhưng vẻ mặt đã bán đứng nàng, sợ hãi!

“Con chuột mập kia kìa!” Vừa tới trước cửa nhà kho, ta vì trêu chọc nàng, ở sau lưng hù dọa nàng.

“A!!!!” Lúc này nàng phản ứng còn nhanh hơn chim sợ cành cong, nàng như điên lên không để ý hết thảy liền chạy ra ngoài.

Đây là Doãn Hạ Mạt, là một người khoác lác không có can đảm.

Sau đó, nàng nói không phải sợ con chuột mới chạy, là bị tiếng kêu của ta dọa chạy.

Nhưng mà, vì sao nàng vào kho hàng lại phải chuẩn bị lâu như vậy? Hơn nữa vừa lấy đồ xong là liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

[*Chuột chưa xuất hiện mà Mạt tỷ đã chạy không còn bóng dáng :)))) ]

Tiểu phỉ bình luận:

Trọng du TY: ha ha ha ha ha ha ta còn nhớ cái lần bao vây được con gà núi trong bụi cây tiếng kêu của Bì Bì trứng vang vọng khắp nơi. [*Sự kiện này tui không nhớ là ở thời gian nào]

Ấm áp gửi thuộc về người: “Nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần”

Hơi ôn tình mắc cạn: Ha ha ha ha ha, tiểu Bảo ngươi phải biết, bé ngoan nhà ngươi là Doãn ba tuổi nha

 Jessiehw2015: Đây là dáng vẻ chạy nước rút một trăm mét của Mạt Mạt, ha ha ha

[2018-05-25 22:30]

Phiên ngoại yen

Nàng rất sợ mấy động vật không xương sống, sâu lông, giun, rắn…

Có một lần đi công tác, ta để cho nàng đi với ta, nơi đó là một thành phố ven biển, điều kiện khí hậu rất tốt.

Chúng ta vừa đi là đi một tuần, mỗi buổi tối chúng ta đều chạy bộ trên đường lớn cạnh ven biển, người không nhiều, đi đôi với gió biển, làm cho cả ngươi thần thanh khí sảng.

Một đêm cuối, mới vừa tạnh mưa làm cho thành phố càng thêm sạch sẽ thoải mái, chúng ta không do dự, đúng giờ xuất phát.

Hai người mang tai nghe song song cùng nhau chạy bộ, chạy tới một gốc cây dừa, đột nhiên phát hiện dưới tàng cây có rất nhiều con giun sau cơn mưa chui ra từ trong đất.

“Mạt nhi, cậu xem, thật là nhiều giun.” Bị một màn nguy nga này hấp dẫn, kích động kéo kéo cánh tay của nàng.

“A! A!! A!!!” Nàng nhảy lên lưng ta như điên, thét chói tai, nhưng ta không tiếp được nàng, nàng liền tuột xuống, ngay sau đó nàng liều mạng leo lên lưng ta, ta nâng mông nàng lên. 

[*Ha ha, tui tưởng tượng tới cảnh này là không thể ngừng cười được]

“Ha ha, quên mất cậu sợ động vật không xương sống, nhưng mà đừng sợ, nó không có ăn thịt người mà!” Ta bị phản ứng của nàng chọc cười.

“Quá khủng bố rồi, cả người tớ đều nổi da gà lên hết rồi, cậu đáng ghét còn để cho tớ nhìn, thật to, đây là con giun mà tớ thấy to nhất, quá gớm mà.” Nàng nhanh chóng ồn ào khóc lên.

“Ừ, đây cũng là con tớ thấy to nhất, cậu nhìn xem nó còn nhúc nhích nè.” Ta cõng nàng đi tới gốc cây.

“A!!!!! Lý Ngữ Yên, cậu đừng như vậy mà, ô ô ô……” Nàng hoàn toàn bị ta làm điên rồi, khóc lớn như một đứa bé.

“Cậu khóc thật đó à? Trên đường có người kìa.” Ta không nghĩ tới nàng kích động tới như vậy.

“Tớ ghét cậu, tớ ghét cậu.” Nàng một bên nói ghét, một bên ngang ngược khóc lên, nhưng hai chân với hai tay quấn ta rất chặt, sợ sẽ rớt xuống.

“Được rồi, là tớ sai, đừng khóc, không đùa cậu nữa.” Ta rời khỏi cái cây kia, an ủi nàng.

Nàng thu nhỏ âm thanh lại, tiếp tục khóc, ta yên lặng cõng nàng đi về phía trước, để cho nàng khóc, cho dù người đi đường nhìn hai ta với ánh mắt kỳ quái.

Cho đến khi ra khỏi rừng cây dừa kia, nàng nhảy xuống khỏi lưng ta.

“Đến lượt tớ cõng cậu!” Nàng đi tới trước mặt ta, cong nửa người xuống chuẩn bị.

“Không phải cậu ghét tớ sao?” Mỉm cười nhìn nàng.

“Ngươi đúng là dài dòng, nhanh đi.” Nàng bá đạo nói với ta, ánh mắt mang theo ngang ngược.

Nhìn nàng khó có được ngẫu nhiên ngang ngược như vậy, không khách khí nhảy lên lưng nàng.

Một lần cõng, là cõng một hồi lâu, làm thế nào nàng cũng không chịu thả ta xuống, nằm ở sau lưng nàng, trong lòng ấm áp.

Trứng muối nhát gan, trứng muối đáng yêu, trứng muối ấm áp.

Phối nhạc: hope (ver0.5) M.Graveyard

Ấm áp o(^▽^)o

*Khuyến khích nghe

https://youtu.be/PlPf1BZbJxE

[2018-05-28 22:01]

Toái toái niệm yen

Cùng tắm chung với nàng, sau khi tắm xong thì cùng đánh răng, nàng muốn ta vừa đánh răng vừa chuyển động khuôn mặt, ta cũng rất nể tình phối hợp.

“Còn chưa đủ không trương!” Nàng rất ghét bỏ.

“Vậy cậu làm mẫu cho tớ xem.” Đưa tay đem bọt bên khóe miệng trét lên mặt nàng.

Nàng biểu diễn một biểu cảm làm cho ta muốn phun bọt ra….

“Doãn Hạ Mạt, cậu đúng là bỉ ổi! Ai dạy cho cậu?”

“Cao tỷ!”

Lại là Cao tỷ, cả hai lại làm chuyện quái đản.

*:)))) Mạt tỷ bán đứng Văn đại nương nhanh dữ 

[2018-05-29 21:32]

Phiên ngoại Văn

Hôm nay vội vã đi ra ngoài làm việc, chưa kịp gội đầu, ra cửa đội mũ lưỡi trai lên~

Lúc trở về ta trực tiếp chạy qua nhà lão Bì uống ké nước trái cây ~

“Sao cậu lại keo kiệt tới như vậy? Thời tiết quỷ này nóng đến nỗi chảy cả mỡ mà cũng không mở điều hòa lên một chút nữa.” Ta đặc biệt bội phục Bì giáo sư, không mở điều hòa cũng thôi đi, ngay cả ly nước trái cây cũng ấm~ ấm~~~

“Tớ không có thấy nóng nha, cả ngày xài điều hòa cũng không tốt, cậu không lấy mũ xuống không nóng chết mới là lạ.” Nàng vừa nói vừa trực tiếp lấy mũ của ta xuống.

Ngay sau đó bị nàng không nể tình mà cười to, cười đến nỗi phải ôm bụng mà cười.

“Cậu cười cái gì chứ? Không phải tóc chỉ dơ thôi sao?.” Ta muốn đi tới đoạt mũ lại.

“Ha ha ha ha, tóc mái của cậu thật giống vỏ chuối bị lột ra vậy, dán ở trên trán cậu thật dính nha*, ôi trời, cái mũ này phỏng chừng cũng hút dầu luôn rồi, y y y ~~~” Nàng vừa nói xong liền ghét bỏ cái mũ của ta như ôn dịch ném qua một bên.

“Cậu nha, cậu đội mũ rồi đi ra ngoài chừng một vòng cho tớ xem đi.” Tức chết rồi, dám nói ta như vậy, vừa tiến lên một chút rồi liền dừng lại, hình tượng của ta, không cho phép người khác phá hư.

[*Đoạn này tui vẫn không thể tưởng tượng được :v ]

[2018-05-29 21:42]

Bây giờ đang nằm ở trong thư phòng nhà 77, hưởng ké hơi lạnh, ha ha ~

Không có biện pháp, ta keo kiệt như vậy đó ~~

Trứng muối đang hát, muốn thu bài hát mới, bài hát này ta cảm thấy rất hayo ~

Nhưng nàng nàng mặc áo lót rộng và tiểu đế tận tình phát huy ~

Đúng thật là “Nguyên sinh thái*” ~

Bảo Nhi không chịu nổi đưa cái quần ca rô cho nàng mặc vào ~

Nàng quá nhập tâm vào, đem quần mặc ngược ~

[2018-05-29 22:00]

Đều cho là ta dạy hư lão Bì, mà sao không có ai nghĩ tới nàng cũng dạy hư ta vậy?

Tỷ như nàng dạy ta thừa dịp Tam nhi nâng mông lên để lấy đồ thì kéo ghế của nàng ra, ngay sau đó Tam nhi đặt mông ngồi trên đất.

Còn rất nhiều, rất nhiều ~~

Các ngươi có thể tưởng tượng đến việc nàng có thể sử dụng cuộn giấy xé nát nó ra, sau đó dùng nước ấm ngâm cho nó mềm ra, sau đó vê tròn nó lại thành một viên y hệt phân rồi đi hù dọa Bảo Nhi với chúng ta không? Thật sự, rất gian xảo  ~ Văn

* :)))) Mạt tỷ với Văn đại nương đang dạy hư tiểu phỉ nè

[2018-05-29 22:30]

Vừa nghe nhạc vừa nhìn cảnh đêm ở ngoài cửa sổ, nhớ lại rất nhiều thứ.

Cuộc sống bình thường mà chân thật, muốn nàng mang theo ta đi ngao du. yen

Chia sẻ đơn khúc của David Mitcham《Hey Nama Kay》http://music.163.com/song/22603754?userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

[2018-05-29 22:41]

Ha ha, nói tới tiểu Dương ca ca chơi đấu địa chủ mắc cười chết ta, hắn không gọi địa chủ, sau đó làm cho Văn Văn sầu não, sốt ruột hướng về phía hắn la to: “Anh kêu cho em, kêu đi, bài này đảm bảo thắng, xem tiền đồ của anh kìa, em ngồi xem thôi mà cái mông cũng cảm thấy khó chịu.”

Tiểu Dương nghe lời kêu, kết quả, thua!

Lúc này Văn Văn lặng lẽ rời đi không dám lên tiếng nữa……

Yêu tinh đánh rắm này, đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng……

[2018-05-29 23:00]

Nguyện cùng đồng hành với cậu……

Ngủ ngon……

Chia sẻ đơn khúc của Robert de Boron 《Mellow Candle》http://music.163.com/song/496566?userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

[2018-05-30 21:51]

Phiên ngoại

Ngày hôm nay vừa ra khỏi cửa liền sốt ruột, quên mang điện thoại.

Ngồi trên tàu điện ngầm, ta mới biết không có điện thoại thì nhàm chán đến cỡ nào.

Nhìn bốn phía, không có ai là không chơi điện thoại.

Ở trong đám người, ta quả thật là khác người, giả bộ ngủ, nhắm mắt.

Sau đó ra khỏi tàu điện ngầm, ta lại phát hiện mọi người ngay cả lúc ra khỏi tàu điện ngầm đi lên thang máy cũng cúi đầu xem điện thoại.

Trong lòng tĩnh lặng lại, suy nghĩ một chút…

Chúng ta, tần suất dùng điện thoại thật sự đã biến thành một loại bệnh trạng…


Leave a Reply