Thời gian sắp đến bảy giờ, phát tin tức cho các nàng, ai cũng đều nói sắp tới. Yen rời khỏi phòng ăn, đi lang thang ở cửa hàng tổng hợp cách vách, một hồi chờ ta “Thông báo”.
Đóng lại cửa phòng ăn, nhìn bàn hình vuông, ta đang suy nghĩ ngồi vị trí nào có thể dễ chạy trốn. Chọn chỗ ngồi cạnh cửa ra vào, chờ một hồi các nàng vừa tiến đến nhất định sẽ trực tiếp nhào lên siết cổ ta, suy nghĩ một chút liền run run. (Các ngươi thử qua cảm giác bị tấn công tập thể chưa? Ta thường xuyên có loại đãi ngộ này, hơn nữa hậu quả sẽ rất thảm.) Ừ! Hay là ngồi ở vị trí “Chủ tịch” đi, nếu như có gió thổi cỏ lay, ta có thể ứng biến kịp thời.
Ngồi ở trên băng ghế được lót bằng da mềm mại, nhưng cảm giác như ngồi bàn chông. Ta có chút hối hận sáng nay hưng phấn quá độ, thật là tự làm tự chịu, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, phỏng đoán ai sẽ là người thứ nhất đến nơi, mười triệu lần phù hộ Mạn Văn cùng Thiên Hi không phải đi cùng nhau.
“Ai u! Lãnh đạo, tụi chị có tới ngài cũng không cần có phản ứng hoan nghênh nhiệt liệt như vậy a!” Đột nhiên cửa mở ra, ta liền bật dậy giống như lò xo, biểu hiện như chim sợ ná, nguyên lai là DK cùng Diệp Tử tỷ. DK nhìn ta phản ứng lớn như thế kinh ngạc một chút sau nhạo báng ta.
“Hô! Hù chết em” Ta hô to một hơi, tay đè trước ngực, đặt mông ngồi về trên băng ghế.
“Thế nào? Làm chuyện gì trái lương tâm sao?” Diệp Tử tỷ cởi ra khăn quàng cười hỏi ta.
“Không.. Không có a! Thật may hai chị có thói quen thức dậy sớm…” Giọng ta càng nói càng nhỏ. Buổi sáng gọi cho các nàng không thông không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn.
“Lẩm bẩm cái gì chứ ? Tối nay yêu cầu trọng yếu gì không, tiểu lãnh đạo?” DK hỗ trợ Diệp Tử tỷ đem áo khoác cởi ra, tâm tình rất tốt tiếp tục nhạo báng ta.
“Ha, chờ mọi người đến đông đủ rồi em nói một thể ha, ách… Hai ngươi chớ ngồi đối diện a, có thể ngồi bên cạnh em không?” Ta chột dạ đưa ra yêu cầu.
“Tại sao?” Những người yêu nhau có cần phải ăn ý như vậy không? Đồng thanh đồng khí.
“A a, em… em chỉ thích hai người ngồi cạnh em a!” Thật xin lỗi, thật ra thì ta là muốn hai người đó làm bia đỡ đạn cho ta.
“Ôi chao! Chị cảm giác hôm nay em là lạ thế nào nha, những lời ngứa ngáy thế này thật đúng là lần đầu tiên em nói với chị.” DK mang ánh mắt hoài nghi, nửa hí mắt nhìn ta.
“KK a, chờ một hồi nhân huynh che chở cho em ha, em không muốn bị mấy người các nàng khi dễ.” Hay là thành thật khai báo đi, khi các nàng nghe lời ngồi ở bên người ta, liền dùng biểu tình đáng thương cùng giọng ỏn ẻn ỏn ẻn lắc DK cánh tay.
“Ha! Chị đã nói mà, em chắc lại phạm sai lầm gì? Nói ra để xem chị có lý do bảo vệ em hay không.” DK dùng biểu tình xấu xa xem kịch vui.
Ta đang chuẩn bị thành thật khai báo, liền nghe rêu rao tiếng cười vọng lại. Thanh âm này quá quen thuộc, giọng Mạn Văn cùng Thiên Hi oang oang một trăm thước từ xa cũng có thể nghe.
“Ô… Các nàng là có thương lượng trước rồi mới cùng nhau đến…” Ta mang vẻ mặt đưa đám, một bộ dáng “làm thế nào bây giờ?” nhìn DK cùng Diệp Tử tỷ.
“Ha ha ha!” Hai nàng cười trên sự đau khổ của người khác, ta vội vàng đứng lên, làm xong chuẩn bị phòng vệ.
“Doãn Hạ Mạt, cậu tên khốn này, nghe xong điện thoại của cậu liền hại tớ không ngủ được nữa, cậu… Yêu! Mặc quần áo này thật là đẹp mắt, ma quỷ, kia mua khi nào a? Làm sao trước liền không thấy cậu có thưởng thức qua như vậy?” Đẩy cửa đi vào, ta cũng biết Mạn Văn là người thứ nhất sẽ mắng ta, nàng hào hứng đi tới bên cạnh, thời điểm ta đang muốn trốn phía sau DK, cô nàng này nhìn thấy quần áo ta mặc trên người, lập tức sự chú ý bị dời đi, giọng cũng thay đổi điều, ta có chút mộng, nhưng tốc độ tránh nàng vẫn là rất nhanh.
“Chớ chạy, mau để cho tớ nhìn một chút.” Mạn Văn gấp gáp muốn lên trước bắt ta, ta làm sao biết có phả quỷ kế của nàng hay không? Quả quyết tránh nàng.
“Ha ha, còn mang DK ra làm hộ vệ. Trứng Muối, tới để cho chị phục vụ phục vụ.” Thiên Hi đem túi đặt ở trên băng ghế, đi theo vây quanh.
“Thiết! Bốn người chúng ta chặn chết một xó xỉnh, nhìn nàng còn tránh chỗ nào?” Tiểu Đằng cỡi áo khoác xuống, vén tay áo lên, bộ dạng giống kẻ gian cười đi tới. TTư Khiết đơn thuần theo gió, cười hì hì dựa vào trước.
“Tỷ muội a, chớ a! Tớ thành khẩn nói xin lỗi được không? Tớ sai rồi, đều do tớ đầu óc nóng lên, lần tới không dám… A! DK chị là phản đồ…” Thời điểm ta ở sau lưng DK vội vàng giải thích, đột bị người này xoay người chặt chẽ ôm lấy, tỏ ý các chị em cứ xông lên xử ta.
“Ha ha, chị cũng không đáp ứng làm hộ vệ của em a, mặc dù không biết phát sinh cái gì, nhưng liền muốn các nàng khi dễ em.” DK càng nói càng đem ta ôm gắt gao, nàng bướng bỉnh đứng lên so với ai khác cũng nháo, các chị em còn khen nàng đầy nghĩa khí.
“Còn dám lần tới? Lão Đại, cậu tới trước gặm, lưu gương mặt lại cho tớ là được.” Mạn Văn bắt lại bả vai của ta, lớn tiếng kêu.
“Ha ha ha, vậy tớ gặm cổ…”
“Tớ gặm lỗ tai…”
“Tớ gặm cánh tay, đem quần áo Trứng Muối kéo xuống cho tớ…”
Các nàng nói xong đồng thời há miệng to như chậu máu, hung hãn ở trên người ta cắn một cái, phát ra tiếng cười hì hì.
“Tê… A! Các cậu đều là yêu tinh hút máu, thật đúng là hạ được miệng… Ô… Đau chết tớ…” Nơi này chỉ có Diệp Tử tỷ là người bình thường, ta càng dùng sức giãy giụa, thì bọn họ đem ta siết càng chặc.
“Ai yêu, các cậu nhìn nàng kìa, bộ dáng kẻ hèn mọn cần thương xót, thật may Yen ở nước ngoài, nếu không hận giết chúng ta, ha ha ha.” Mạn Văn không khách khí cắn một cái lên mặt ta, sau đó đắc ý cười to giống như tú bà.
“Trứng Muối, tớ phát giác bây giờ vui thú lớn nhất chính là khi dễ cậu, làm thế nào? Bất quá hôm nay cậu là tự mình đưa tới cửa ha, ai bảo cậu sáng sớm dày vò người khác?” Tiểu Đằng ánh mắt xấu đứng lên thật rất đáng ghét.
“Đúng vậy! Bây giờ đi ra xã hội nào có vui như lúc đi học a, chỉ cần thấy được Trứng Muối, liền không nhịn được khi dễ một chút, như vậy cảm giác trở lại thời gian đại học, tốt biết bao!” Tư Khiết nói tiếp.
“Hừ! Quen biết các cậu coi như là tớ xui xẻo tám đời.” Ta sửa sang lại tóc, vuốt phẳng lại quần áo, ngồi về vị trí, đỏ mặt phẫn hận trợn mắt nhìn các nàng.
“Mau để cho tớ nhìn một chút quần áo này nhãn hiệu gì? Vui vẻ vui mừng này kiểu gì… Yêu! Hàng ngoại quốc a, kia ai mua a?” Mạn Văn đi tới liền kéo cổ áo ta ra nhìn.
“Không nói cho cậu!” Ta tức giận đẩy ra tay nàng.
“Hắc… . (giọng kéo sở trường) thật kibo nha! Cởi ra cho tớ mặc thử một chút?” Ánh mắt của nữ nhân này lóe sáng, vừa nhìn thấy quần áo đẹp mắt thì nàng sẽ như vậy.
“Áo này giá tiền không hề rẻ nha, Tiểu Bì, làm sao đột nhiên chịu chi như vậy?” Diệp Tử tỷ nắn bóp áo của ta.
“Oa tắc, giày này thật là đẹp mắt, còn có quần cũng là mới.” Thiên Hi còn chú ý tới nửa người dưới của ta, khoa trương kêu lên.
“Di? Kia còn có hai túi đồ thật to.” Tiểu Đằng vừa nói đi qua, toàn thể ánh mắt dời đi, như một bầy ong vây quanh túi lễ vật ta mang theo.
” A lô! Vân vân, trước không nên động… ” Ta thất sách hô to chạy lên muốn ngăn cản. Trời ạ! Tình cảnh thật hỗn loạn, mới vừa quên giấu kỹ lễ vật, đám người này đã không khách khí mở ra cái túi.
“Oa, mấy cái hộp quà gói tuyệt đẹp này đều là ong mật đưa cho cậu a?” Tư Khiết kêu lên!
“Mạt nhi, gần đây em diễn xuất có phải hay không trở nên nổi tiếng? Người ái mộ đưa tặng?” DK nhạo báng.
“A! Tớ luôn muốn mua đồ trang điểm hiệu xxx, quá không công bằng, làm sao không ai đưa cho tớ? Ân ân ân… Trứng Muối… ” Thiên Hi cầm một hộp makeup không có giấy gói nhưng nhìn thấy nhãn hiệu liền thảng thốt. Tiếp một bức dáng vẻ nũng nịu, giả bộ khả ái nắm vạt áo của ta lung lay mấy cái, ý ta hiểu, muốn ta đưa nàng.
“Oh My God! (tiếng Anh mang Đông Bắc cuốn lưỡi), đừng nói đây chính là khăn lụa xxx mà tớ ngày nhớ đêm mong, tương tư đến mất ăn mất ngủ, đáng quý, mẫu này ở trong nước còn không mua được. Ngải mã Trứng Muối, cậu đạp trúng vận may gì? Quá không có suy nghĩ, cũng không giới thiệu cho tớ quen biết một chút, khăn lụa này thật giống như cùng với phong cách của cậu không hợp cho lắm ha, hắc hắc! Nếu không tớ đành nể mặt, chịu khó mang giúp cậu.” Mạn Văn ánh mắt thật lợi hại, khăn choàng nằm tuốt phía dưới cũng bị nàng thấy, vẻ mặt kích động kia, không biết nên dùng từ gì hình dung.
“Trời ạ! Hai túi lớn đồ dùng này nhìn sơ cũng rất đắt đỏ a~ Trứng Muối, cậu có phải trúng độc đắc hay không?” Tiểu Đằng trợn to mắt nhìn ta.
“Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân cậu hẹn chúng tớ gặp mặt hôm nay? Có phải cậu định thương lượng chuyện chia tiền với chúng tớ hay không a? Ha ha!” Tư Khiết nói tiếp ha ha cười to.
“Không phải, các cậu hiểu lầm.” Ta vội vàng giải thích.
“Xong đời, người này nhất định là di tình biệt luyến, những thứ này nhất định là được nam nhân tặng.” Mạn Văn phát điên suy đoán lung tung, kết quả nháo dỗ đứng lên.
“Nha! Hạ Mạt, cậu đừng nói với chúng tớ là tối nay cậu định thương lượng chuyện quen người khác nha!”
“Tớ thấy giống vậy lắm.”
“Nếu như cậu phản bội tiểu Bảo nhà chúng ta, tập thể cùng cậu chiến đấu nha!”
“Nói mau chuyện gì xảy ra?”
“Lễ vật này chia cho tớ một nửa là được rồi.” Thời khắc mấu chốt, đột nhiên Mạn Văn đụng một câu, tập thể vỗ đầu trợn mắt nhìn nàng.
“#&*¥(@! ()#*¥()… … .” Tiếp theo, mỗi người ngươi một câu ta một câu như súng liên thanh, còn trợn mắt nhìn ta. Ta căn bản không có cơ hội chen vào nói, mau hỏng mất, không nghĩ tới cảnh tượng sẽ trở thành như vậy. Ta cho là đầu tiên là đắc ý ở trước mặt các nàng khoe khoang một chút, tiếp theo sẽ thần thần bí bí mời Yen đi ra, kết quả… Lúc này bên tai ta ong ong từng tràng công kích.
“A! Chớ quấy rầy, chờ tớ nhắn tin một cái.” Không chịu nổi, cầm điện thoại di động lên nhắn cho Yen tới cứu mạng.
“Còn gửi tin nhắn? Uy ! Cậu có nghe chúng tớ nói hay không a?”
Cứu mạng… Ta không chịu nổi…
Cho là còn phải một hồi nữa thì Yen mới xuất hiện, không nghĩ tới tin tức mới vừa nhắn gửi đi, cửa đã được mở ra, ta cao hứng không nhịn được nhìn về phía nàng đang bước vào. Lúc này ánh mắt toàn thể theo ta xoay người, đột nhiên bên trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, mỗi một người tựa như bị điểm huyệt không nhúc nhích.
“A..!”
“A…”
“A A A …. “
Qua mấy giây, trừ thét chói tai vẫn là thét chói tai. Thật muốn đem thời khắc các nàng khoa trương, kinh ngạc, vẻ mặt vui mừng chụp lại. Lúc này ta không còn là tiêu điểm bị vây công, một đám con nít ôm Yen vào trong ngực, ta đứng tại chỗ nhếch môi im lặng cười, phát ra từ nội tâm cũng đi theo kích động. Tối nay, duy nhất cảnh tượng này là giống với suy nghĩ của ta, chính là biểu tình cùng phản ứng ngờ nghệch của các nàng khi thấy Yen, tiếng thét này có thể đem phòng ăn lật ngược.
“Thật không dám tin tưởng cậu trở lại, ôm một cái nữa!” Các chị em từng người ôm nàng, nàng thân mật dán mặt của các nàng.
“Tớ cũng phải hôn hôn…”
“Trứng Muối thật xấu, lại không nói cho chúng tớ.”
“Trở về lúc nào? Muốn giết chúng tớ.”
“Quá vui mừng, ha ha! Trở lại liền tốt.”
“Tiểu Bảo, chúng tớ đều rất nhớ cậu nha! Cậu trở lại thật sự là quá ngoài ý muốn.”
“A lô ! Quỷ thích khóc, cậu đừng khóc a, cậu vừa khóc toàn thể chúng ta đều bị cậu lây.” Thiên Hi là người cảm tính thích nhất khóc nhè nhất trong mấy người chúng ta. Mắt nàng hoe đỏ, bị Mạn Văn phát hiện vừa nói.
“Tớ cũng rất nhớ các cậu a! Thấy các cậu thật vui vẻ, tớ đáp xuống máy bay rất trễ nên không cho các cậu hay. Trứng Muối muốn cho các cậu ngạc nhiên mừng rỡ, cho nên sáng sớm liền gọi cho các cậu. Mới vừa rồi ở bên ngoài nghe các cậu đang dạy dỗ nàng, tớ thiếu chút nữa không đủ kiên nhẫn mà xông vào.” Thời khắc này nụ cười của Yen phi thường vui vẻ, có thể cảm thụ tâm tình của nàng khi nhìn thấy các chị em. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn mỗi một người các nàng, xem hơn một năm qua có thay đổi gì không.
“Hắc! Đau lòng thật chứ, không trách nàng có thể dậy sớm như thế.” Tiểu Đằng cười cợt.
“Hạ Mạt, chớ đứng ngốc ở đó a, đi ra ngoài kêu phục vụ viên mang đến hai chai rượu chát thật ngon, tối nay chị mời khách.” DK vẫy tay kêu ta, nàng nhìn rất hưng phấn.
“Hô!” Trừ Yen, toàn thể hoan hô.
“Nha đầu này sau khi rời khỏi đây trở nên khí chất hẳn ra, cả người cũng trở nên có mùi vị. Tớ liền nói lối ăn mặc của Trứng Muối tối nay làm sao mode như vậy.” Mạn Văn ở phương diện ăn mặc rất ít khi tán dương người khác, bởi vì ở trong mắt nàng, lối ăn mặc của chúng ta đều là không đạt tiêu chuẩn.
“Bảo a, em càng ngày càng đẹp, không nói ra được cảm giác thế nào.” Diệp Tử tỷ sờ mặt Yen mỉm cười nói.
“Phải nói có khí chất hơn mới đúng. Một khắc kia vừa mới nhìn thấy nàng, tớ thật đúng là bối rối, cho là đang nằm mơ.” Tư Khiết mang theo kích động nho nhỏ vừa nói.
“Tiểu Bảo, gầy, ở bên kia đã quen thuộc chưa?” Mọi người đều không ngồi, đứng ở cửa hưng phấn nhìn Yen, cùng nàng trò chuyện. Ta cùng phục vụ viên gọi món ăn xong, sau đó đứng ở một bên không lên tiếng nhìn các nàng, mỗi một câu ca ngợi dành cho nàng, trong lòng ta âm thầm vui vẻ, rất kiêu ngạo.
“Vừa mới bắt đầu vô cùng không quen, rất nhơ các cậu, bây giờ dần dần thích ứng.” Nàng ngọt ngào vừa nói.
“Hắc hắc! Nghĩ nhiều nhất là Trứng Muối chứ gì?” Thiên Hi cười nói.
“Cái này không phải nói nhảm sao? Nhất định rồi.” Mạn Văn la hét.
“Ha ha, các cậu nhìn mặt nàng, đỏ thành cái dạng gì rồi?” Tiểu Đằng cười nhạo ta.
“Người này lại xấu hổ.” DK nói tiếp.
“Mới không phải đâu, nơi này rất bực bội, cho nên tớ thấy nóng.” Ta đặc khó vì tình sờ mặt cúi đầu, giầy nhẹ xoa xoa sàn nhà.
“Ai yêu, các cậu nhìn bộ dạng tiểu tức phụ của nàng kìa… tks tks… ” Mạn Văn nói một câu, rước lấy toàn thể cười to, ta thật là muốn ra cửa tránh đi một chút.
“A a, các cậu đừng cười nàng.” Lúc này Yen đi tới, nhẹ ôm ta. Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng thật đúng là không kiêng kỵ ở trước mặt các nàng bày tỏ như vậy, bội phục! Tim ta đập rất nhanh.
“Ách… Tớ muốn làm rõ một chút ha, những lễ vật kia không phải nam nhân đẹp trai nào đưa, mà là Tiểu Bảo mua cho các cậu. Bộ mỹ phẩm dưỡng da kia vốn chính là mua cho Hi Hi… ” Ta vội vàng tìm đề tài tránh lúng túng, còn không chờ ta nói xong, đám người này liền tự giác chạy đi cầm lễ vật, tiếng rêu rao sung sướng lúc nãy hoàn toàn hồi phục.
“Như vậy khăn lụa này là mua cho tớ?” Mạn Văn kích động lắc lắc.
“Ừ! Lần đó ở trong group nhìn các cậu nói chuyện phiếm, cậu nói rất muốn mua mẫu khăn lụa này, thời điểm tớ đi dạo phố nhìn thấy liền mua.” Yen đi tới bên cạnh Mạn Văn mỉm cười nói.
“Oa ha, Tiểu Bảo tớ yêu cậu chết được, có chị em như cậu thật tốt!” Mạn Văn đặc biệt kích động bưng mặt Yen hôn chụt một cái, câu nói sau cùng của nàng rước lấy tập thể khinh bỉ.
Kế tiếp thời gian mở quà, mọi người cùng Yen đều ở đây vui vẻ trò chuyện. Phục vụ viên tiến vào mấy lần, sắp đến tám giờ hơn chúng ta mới chọn món ăn.
“Cạn ly! Hoan nghênh Tiểu Bảo trở lại đội ngũ… ” Toàn thể đứng lên nâng ly rượu đụng chạm.
“Ai nha, tối nay thật là cao hứng. Tiểu Bảo, cậu biết không? Đã hơn một năm rồi, tớ chưa thấy qua Mạt nhi thật sự vui vẻ như vậy.” Tư Khiết buông xuống ly rượu, giọng nói nghiêm túc.
“Đúng vậy, mỗi lần tụ họp cũng không thích quậy phá giống như trước. Danh hiệu Trứng Muối này không phù hợp trạng thái bây giờ của nàng.” Tiểu Đằng cười nói.
“Nếu thật sự cậu không trở lại thăm nàng một chút, chúng tớ cũng thật lo lắng rằng nàng không kiên trì nổi.” Mạn Văn thu hồi bướng bỉnh, mặt đầy đứng đắn nói chuyện làm ta thật đúng là không có thói quen.
“Có khoa trương giống như các cậu nói không vậy, tính cách tớ từ trước đến nay là thế mà, tới! Tiếp tục uống rượu.” Đột bị các nàng nói như vậy thật khó biện hộ, mặt lần nữa phồng nóng, mới vừa rồi không khí náo nhiệt, bây giờ có chút ngưng trọng, vội vàng điều chỉnh.
“Thật may có các cậu ở bên cạnh nàng, tớ sẽ còn trở lại thăm nàng, bởi vì tớ cũng không chịu nổi thời gian dài ly biệt.” Yen mỉm cười nhưng lại mang áy náy. Lúc ánh mắt nàng nhìn ta, ta trốn tránh được, ta sợ chỉ cần nhìn thêm một cái, nước mắt đang cố kiềm chế sẽ chảy xuống.
⁂⁂⁂
K:
“… Phần tình cảm của đôi ta sẽ không tan vỡ đâu mà,
Càng không phải là sai lầm nhất thời.
Và mỗi khi nhìn vào mắt cậu,
Tớ có thêm lý do vững lòng,
Để không ai có thể chạm đến.
Cảm giác trong tim lúc này,
Mạnh mẽ đến nỗi tớ cũng không thể kiềm nén được nữa.
Mỗi lần chìm đắm trong đôi mắt say lòng của cậu,
Người yêu dấu ơi!
Tớ biết vì sao tình yêu của đôi ta vững bền đến vậy…!”