Phiên Ngoại ⁂ 10-2020


=-=-=

Chia sẻ phan giai kiệt đơn khúc 《 meo meo điệu Van (khúc dương cầm)》http://music.163.com/song/1462001861?userid=312374163 (@网易云音乐)

Hạ Mạt

“Ai ya, ngươi ngủ nha, đừng cứ chống đầu nhìn ta.”

“Luyến tiếc ngủ, làm sao bây giờ?”

“Còn muốn hôn hôn sao?”

“Ân!”

“Yên nhi cục cưng mặt của ta đều bị ngươi hôn sưng lên.”

“Ai bảo chủ nhiệm đem ngươi sinh đến khả ái như vậy?”

“Cũng là, ta biết ta khả ái phi thường.”

“… Đột nhiên không muốn hôn.”

“A vì sao a?”

“Chịu không nổi của ngươi tự kỷ.”

“Thế nhưng ngươi mới vừa còn nói ta khả ái a ta không thể thuận thế thành thật biểu đạt ý nghĩ của ta sao?”

“Ngủ đi tiểu khả ái.”

“Thật không hôn? Uy! Uy uy! ! !”

“Ta hôn đến miệng mệt mỏi.”

“…”

[2020-10-03 21:10:13]

Nàng ban nãy nói với ta một câu chuyện cảm động, nhân vật chính gặp rất nhiều nhấp nhô, thân thể cũng tàn tật, nàng nói:

“Ta thật bội phục hắn a, đã trải qua như vậy vẫn còn như vậy kiên cường, hắn thật là thân kiên chí tàn a!”

“… Thế nào ta nghe có điểm là lạ?” Đổi giày nhìn nàng, lại nói không nên lời quái chỗ nào.

“Ân? Haìzzz?” Nàng nghi hoặc xem ta.

“…” Ta chống cái trán nở nụ cười.

“Ngươi cười cái gì?” Nàng đi tới ta từ phía trước hai tay phe phẩy bả vai ta.

“Ngươi sau đó tốt nhất không nên dùng thành ngữ, sẽ xảy ra chuyện.” Hai tay cầm lấy tay nàng ngẩng đầu cười nhìn nàng.

“Không đúng sao? Chính là thân kiên chí tàn a. . .” Nàng đặc biệt nói khẳng định xong sau suy nghĩ một chút.

“Thân tàn chí kiên, không cần cảm ơn!” Thay xong giày sờ sờ đầu của nàng đi vào phòng khách.

“A! ! ! Đúng ah. Ngươi. . . Ngươi coi như ta cái gì cũng chưa nói qua được không?” Nàng thay xong giày thẹn thùng theo ta.

“Tốt, ta làm bộ không biết.” Xoay người nhìn nàng, nhịn cười rất khó khăn, nhịn không được hì hì mà cười.

“A! Ngươi đừng như vậy.” Nàng nóng nảy bưng miệng của ta.

Ta đem nàng ôm ra ban công rửa tay. yen

[2020-10-03 19:06:26]

Ở ngoài, nàng rất nhát gan, luôn luôn xác nhận lại xác nhận cửa có khóa trái hay chưa.

Tối hôm trước nàng thấy ác mộng giật mình tỉnh giấc, cả người mồ hôi, ta dậy cho ngươi lau người thay quần áo.

“Ta mơ ngươi mắng ta.” Nàng ôm ta ngẩng đầu nhìn ta.

“Nhiều năm như vậy ta có mắng quá ngươi vài câu?” Ta cười hỏi.

“Chính là ngươi không như thế nào mắng ta ở mộng trong ngươi mắng ta có thể hung ác có thể hung ác, làm ta sợ muốn chết, ngươi mặt đều biến hình.”

“Bộ dáng gì nữa?”

“Có điểm giống tì hưu. . . Không! Hẳn là kỳ lân. . . Cũng không phải. . . Nói chung rất hung ác miệng rất lớn.”

“Đã hiểu, nói chung ta không phải người.”

“Ha ha ha!” yen

[2020-10-03 19:54:30]

=-=-=

Tiểu Phiên Hạ Mạt

Ngày đó ta đi tàu địa ngầm bị một ông chú ép ta không có vị trí đứng hắn còn nói ta tại sao phải dùng cánh tay chống hắn, ta hết chỗ nói rồi, ta muốn nói ta không chống ngươi ta sẽ ngã xuống, sau lại bên cạnh soái ca kia không nhìn nổi, liền nói: “Ông chú ngươi bức đến người ta không đường có thể lui nàng không phòng vệ ai tới bảo vệ nàng?”

Ta bình thường đi tàu điện ngầm đều chịu đựng không cùng người khác phát sinh tranh chấp, nhưng gần nhất thật nhiều chuyện như vậy a, để cho ta nhất không chịu được không phải cái này, mà là rất nhiều lần đi tay vịn thang máy người phía trước đều rất chậm, xem di động, chỉ lo chính mình, không để ý người đứng phía sau.

Một lần Bảo thiếu chút nữa bị phía trước một vị mỹ nữ vali hành lý làm vấp té, ta liền không nhịn được nói có thể hay không bận tâm một chút người phía sau ra thang máy phải nhanh lên một chút, nếu không rất nguy hiểm, cô bé kia cãi lại ta một câu: “Ta thích!”

Sau đó Bảo cũng rất không khách khí lạnh lùng nghiêm túc trở về nàng một câu: “Ấu trĩ!”

Cô đó nhìn Bảo ngây ngẩn cả người, không dám cãi lại nàng đi nhanh rồi.

[2020-10-03 20:14:00]

yen

“Tiểu mạt mạt, ngươi nói ngươi là của người nào tiểu khả ái?”

“Đương nhiên là của ngươi tiểu khả ái a!”

“Vậy. . . Ta có thể hôn hôn của ta tiểu khả ái sao?”

“Không nên!”

“Ân? Vì sao?”

“Ngươi tô son môi, mặt ta sẽ có dấu đỏ.”

“Được rồi. . .”

“Ta cho ngươi hôn chỗ này, nơi này có tóc mái che khuất nhìn không thấy.”

“Vậy ta không khách khí rồi. . .”

“…”

“…”

“Môi của ta như thế nào cay? ? ?”

“A ta đã quên nói cho ngươi biết ta ban nãy tô chút tinh dầu ở đây, tỉnh thần.”

“… Để cho ta yên tĩnh một chút.”

[2020-10-03 20:41:10]

Phiên Ngoại Hạ Mạt

Lúc ban đêm, không có một tí gió nhẹ, bước xuống xe ta cảm nhận được một luồng phương nam hơi nóng mùa hè.

Thời gian hẳn là vừa vặn, 9:30, rạp hát cửa sau vẫn như cũ vẫn còn rất yên tĩnh, đêm nay nàng ở rạp hát chụp video diễn xuất.

Không có thẻ công tác không thể đi vào, đứng ở góc bên ngoài trạm an ninh, mang tai nghe điện thoại nghe ca chờ nàng.

【 bà xã, công tác xong, hiện tại đi ra. 】 thấy nàng gởi tới tin nhắn mỉm cười, tháo xuống tai nghe điện thoại.

【 nhận được, xe đã đậu ở ngoài cửa sau. 】 sau khi trả lời nàng xong ta đi đến phía trước nhìn xung quanh.

Mười phút trôi qua, nàng vẫn chưa có đi ra, ta đứng về chỗ cũ. Trong chốc lát nghe thấy tiếng giày cao gót thanh thúy hướng cửa ra đi tới, bước chân này cùng độ mạnh yếu bước không cần đoán cũng biết là nàng. (không biết các ngươi có thể hay không để ý trong cuộc sống tiếng bước chân của mọi người trong nhà , của ba ba mụ mụ chúng ta cùng với tỷ muội của ta tiếng bước chân đều biết là ai. ), bước chân của nàng nhẹ nhàng chậm lại mang dứt khoát, cho dù đi nhanh đi nữa lực tiếng chân đều là cân đối, nếu như là đằng nhi, tiếng sẽ nghiên về chân phải chút, lão đại thì ngược lại.

Nàng đi ra cửa sau, ta không có lập tức nghênh đón, nàng thả chậm bước chân đang nhìn chúng ta đậu xe ở đâu.

Nàng mặc quần tây dài đen ôm chân, buộc lại trên người một cái thuần trắng cao cổ áo sơmi, bởi bên ngoài quá nóng, nàng ở trong phòng mặc diễn xuất âu phục cỡi ra khoác lên trên cánh tay nhỏ, ôm người đẹp mắt áo sơ mi trắng cũng tùy tính vén tay áo lên, tay phải cầm đàn violin.

Nhìn bóng lưng của nàng cùng vóc người hoàn mỹ, bộ trang phục này để cho ta động lòng không ngớt (lời nói của chúng ta trầm trồ khen ngợi như vậy! ), lặng lẽ đi tới phía sau nàng, đột nhiên đem nàng ôm lấy.

“Đừng nhúc nhích, bắt cóc, cướp sắc! ! !” Đưa nàng từ phía sau ôm lấy sau đó giả thanh âm trầm thấp hù dọa nàng.

“A! Doãn Hạ Mạt! ! !” Nàng là sợ hãi kêu, lại một lần biết là ta, la hét ta tên đầy đủ.

“Lẽ nào tớ cứ như vậy dễ nhận biết sao? Cậu không thể làm bộ rất sợ dáng vẻ?” Ta bất đắc dĩ cười đem nàng để xuống.

“Cậu từ trong chỗ nào chui ra? Thanh âm của cậu cùng thân thể cảm giác nhiều năm như vậy không nhận ra mới là tội lớn đi? Vả lại sức con gà của cậu thực sự thiếu sót một chút.” Nàng xoay người dở khóc dở cười nhìn ta.

“Con gà. . .” Ta ngược lại hít một hơi cau mày nhìn nàng bằng lỗ mũi.

“Ân! Cậu phải khiêm tốn thừa nhận.” Nàng tiến lên một bước, cười híp mắt tới gần ta.

“Không! Cậu nhìn lầm.” Đánh chết cũng không có thể thừa nhận, tuy rằng nàng là so với ta có lực nhưng cũng không có thể phủ định sức lực của ta a.

“Được rồi, có lẽ đúng” Đầu mũi của nàng cọ ta.

“A cậu thật đáng ghét.” Ta bất mãn vỗ ngực nàng.

“Được rồi được rồi, chọc cậu chơi” Nàng đưa tay trái ra ôm sát ta.

“Ai cũng có thể nói tớ là con gà, chỉ cậu không thể, tớ rất nhiều lần chân chân thực thực đều đem cậu ôm.” Oan ức tựa ở đầu vai của nàng.

“Ân! Giỏi quá. . . Bảo an vẫn đang nhìn hai ta. . .” Nàng cười nói.

“Hình như cũng có người đi ra.” Ta nghe thấy được cửa sau vài tiếng nói chuyện.

“Chúng ta về nhà!” Nàng lôi kéo ta hướng xe phương hướng đi.

“Cậu lái sao?” Nàng đầu tiên là mở ra cho ta cửa tay lái phụ.

“Ân tớ lái, cậu hôm nay cũng mệt mỏi, lên xe đi!” Nàng đem âu phục đưa cho ta.

Xe an ổn chạy ở bên trong vòng xoay, chỉ có hai ta, ngoài cửa sổ xinh đẹp cảnh đêm, bên trong cửa sổ xinh đẹp người, nhìn nàng lái xe là chuyện rất hưởng thụ, suất khí lưu loát, an tĩnh lãnh ngự. (đối với nàng mặc áo sơ mi trắng cùng âu phục cùng với hành chính trang không hề sức chống cự. )

Khi nàng biết ta nhìn lén nàng, nàng quay lại nhìn ta mới lộ ra điềm mỹ mỉm cười, tay phải cùng ta mười ngón nắm chặt hôn nhẹ mu bàn tay của ta. Ta tựa như một mê muội trình độ sâu, sau khi bị khâm điểm vì sợ mà tâm rung động động không ngừng.

Nghe âm nhạc, nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng rất nhiều cảm khái. Đối với ta mà nói, cuộc sống lưu cho ta nhiều lắm tiếc nuối, rất nhiều buổi tối ta đều muốn: Nếu như lúc đó không như vậy hoặc không như vậy làm thì tốt rồi, nếu như lúc đó ta có thể như vậy hoặc thay đổi lựa chọn của ta, vậy hẳn là sẽ tốt hơn. . .

Nhân sinh không có lần thứ hai, cũng không có nhiều như vậy nếu như, chính là ở như vậy trãi qua sờ soạng bò lăn lộn qua, duy nhất không có tiếc nuối, là ta cùng nàng vẫn không thay đổi, ta đợi đến nàng, nàng vẫn như cũ phi thường yêu ta, sau nhiều năm chúng ta còn có thể cùng nhau, là chân chính cùng nhau, cái này so với hết thảy đều phải tốt, ta hưởng thụ sự yên lặng cùng nàng, mặc kệ sau đó nàng mặt mũi nhăn nheo rồi, nàng vẫn là trong nội tâm của ta vị thiếu niên kia. . .

Chia sẻ phan giai kiệt đơn khúc 《 quật cường mà sống (khúc dương cầm)》http://music.163.com/song/1461994839?userid=312374163 (@网易云音乐)

[2020-10-17 19:15:25]

Phiên ngoại văn ~

Tình hình bệnh dịch kéo dài thời gian dài như vậy buổi biểu diễn của chúng ta cuối cùng cũng bắt đầu rồi~ ở chỗ ta có một người nước Pháp trong ban nhạc Tiểu Nạp cũng về đội ngũ không có chuyện gì cứ thích tới phòng làm việc của ta đợi uống trà nói chuyện phiếm ~ vốn dĩ ta tự cho là đây là ta khối này phong thuỷ bảo địa dưỡng người luôn có thể gọi người tới người xem ~ sau lại mới phát hiện mục đích cũng không hồn nhiên như vậy ~

Vì sao gọi hắn là Tiểu Nạp? Bởi vì hắn nhỏ hơn ta ba tuổi~ cả ngày tung ta tung tăng đi theo ta lăn lộn ~ ta đều nói ta là người có gia thất để hắn ít theo một chút mà hắn chính là không nghe ~ may mắn tiểu Dương nhà ta cũng đối ta cũng đủ tín nhiệm ~ hắn còn hoài nghi Tiểu Nạp chính là gay~ có khi ta cũng cảm thấy như vậy  ~ bởi vì hắn đánh khuyên tai ~ quần áo trang điểm so nữ nhân tinh xảo còn thích mang muộn tao vớ ~ cũng không lưu chòm râu kia mao cạo đến nhiệt dung riêng phỏng gà rụng lông còn sạch sẽ ~

Một ngày ~ ta nhàn đến hoảng ~ không ai tới phòng làm việc tán gẫu với ta thật là có chút không quen ~ đang lo tìm ai ai ai tới khi trứng muối gọi cho ta nói ta phòng làm việc phụ cận mới vừa công tác xong ~ nàng mệt muốn tới đây ngủ sau đó chờ Bảo ở âm nhạc thính thu xong cùng nhau về nhà ~ ta nói tốt a đang lo không ai bồi ta ~ sau khi cúp điện thoại ta gọi cho Tiểu Nạp ~ vài ngày không thấy người khác rất nhớ hắn ~ các ngươi đừng hiểu lầm chỉ do tỷ muội tưởng niệm ~

“Uy ~ Ự…c hà ?” Bắt chéo hai chân dựa vào sô pha nhìn trần nhà gọi điện thoại cho hắn.

“Sầu đâu ~” hai ta tán gẫu liền dùng tiếng Đông Bắc ~ ta dẫn hắn đi lệch rồi ha ha ~ người ta trước kia là địa đạo quảng phổ ~

“Sao rồi?”

“Bản nhạc mới của em hình như bị em ném cùng với bưu kiện bỏ đi rồi ~” trong điện thoại sàn sạt âm thanh đang tìm kiếm đồ vật ~

“Ha ha ha ha ha ha ha ~~~ em đây là bị bao nhiêu lần rồi?” Cười đến chụp đùi ~ người cũng tinh thần ~

“Em đều bội phục bản thân mình~ ngày này qua ngày khác~”

“Ha ha ~ vậy em lại tìm xem hôm nào lại qua đây ~ vốn dĩ muốn hẹn em uống trà ~”

“Được rồi ~ không ai ở chỗ chị sao?”

“Chờ lát nữa liền có người ~ tỷ muội chị Hạ Mạt lại đây ~”

“Thật sao?”

“Đúng vậy ~ sao?”

“Em ~ bây giờ em liền đi qua~”

“Không được đâu tiểu lão đệ ~ chị vừa nói Hạ Mạt là em liền lập tức thay đổi chủ ý ~ chuyện là sao đây?” Ta giật mình một cái~ bằng trực giác nữ nhân ~ có liêu nga ~ trong đầu hiện lên một suy nghĩ ngồi thẳng sống lưng ~

“Chị không biết em thích chị ấy sao?”

“Nani???” Kinh ngạc đến mức phải phát ra tiếng Nhật~ hai chân không tự giác tách ra ~

“Yes!” Giọng của hắn tựa hồ rất nghiêm túc ~

“Em thích cậu ấy khi nào? Sao chị không biết? Em cũng không nói với chị a?” Không thể khép miệng lại~ bộ não nhanh chóng nhớ lại trong khoảng thời gian nãy đã xảy ra cái gì ~

“Em rõ ràng như vậy chị đều nhìn không thấy sao? Lần trước chị ấy biểu diễn em còn tặng hoa hồng đỏ ~”

“Chờ đã~ chờ đã ~ chị phải chuốt lại~” đỡ trán nhéo giữa mày nhớ lại lần biểu diễn đó  ~ hình như là có chuyện như vậy hắn đi đưa hoa ~ nhưng chúng ta cũng chưa quá để ý dụng ý và hoa hồng đỏ của hắn bởi vì biểu diễn xong quá nhiều người đưa hoa tặng Bì nhi ~

“Còn có lần đó em đi với chị cũng hỏi rất nhiều về chị ấy, rồi hai lần sau chị nói chị ấy tới em liền chạy qua  ~”

“Ôi mẹ ơi~” Đầu to~ xoa trán xoa giữa mày Hạ Mạt chiêu này người tiểu yêu tinh ~

“Sao?”

“Không có việc gì ~ chị ~ chị với tiểu Dương nhà chị vẫn luôn hiểu lầm em là ấy ấy cho nên liền không chú ý cũng không nghĩ nhiều ~ sao chị lại thiếu gân như vậy chứ~ không nên a ~” ảo não a ~ lấy anh mắt tia laser của ta mọi chuyện đều bị ta quét ra hết mà sao lại nhìn sót cái quan trọng như vậy a?

“Ấy ấy là cái gì?” Hắn đuổi theo hỏi ~

“Ân sao ~ cái kia sao ~ chúng ta đều cho rằng em là ~~~Gay~~”

“Lăn con bê!!!”

Vừa dứt lời ~ điện thoại nhanh nổ tung ~ kia tiếng sấm phát ra từ lồng ngực hò hét trực tiếp đem ta dọa ngốc đem điện thoại duỗi đến rất xa ~

“Ha ha ~ bái dọa đông lạnh ( tiếng Pháp thực xin lỗi ) em đừng nóng giận nha ~” Nhanh chóng xin lỗi ~

“Em đích xác rất nhiều nam nhân theo đuổi ~ nhưng em thích con gái ~” lần đầu tiên kiến thức hắn táo bạo kích động ~

“Sao em sẽ thích Hạ Mạt?” Thập phần tò mò ~

“Em không phải nhất kiến chung tình với chị ấy ~ bởi vì tỷ muội của chị đều rất xinh đẹp em một người nước ngoài phân không rõ khuôn mặt của cô gái phương Đông~ ngoại trừ khuôn mặt đằng đằng sát khí của chị  ~”

“Ai ai ai ~ em mắng ai vậy?” Lão nương ở trong mắt hắn nguyên lai là đẹp như vậy ~ lão nương ta không vui trực tiếp dùng sức nện chén trà lên bàn trà ~

“Bái dọa đông lạnh bái dọa đông lạnh ~ kỳ thật em muốn biểu đạt chính là mặt chị phân rõ ra từng góc độ~”

“Xả con bê ~” không tiếp thu ~ không hài lòng ~

“Trở lại chuyện chính ~ lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy cảm thấy còn hảo ~ lần thứ hai thấy chị ấy ánh mắt ở trên người chị ấy dừng lại vài phút ~ lần thứ ba trực tiếp bị chị ấy hấp dẫn ~ Tóm lại cảm giác rất vi diệu mỗi lần gặp thì độ hảo cảm chầm chậm tăng nhiều một chút ~”

“Nói trắng ra là chính là dễ coi bái ~”

“Cái gì kêu dễ coi?”

“Chính là cái loại này càng xem nàng càng đối nàng có cảm giác ~”

“Đúng đúng đúng ~ chính là như vậy ~ em cũng không biết tại sao~ lần đó chị ấy cùng lễ tân đánh xong tiếp đón chuẩn bị rời đi phòng làm việc sau đó chị gọi chị ấy lại ~ khoảnh khắc chị ấy xoay người quay đầu lại bộ dáng đó hoàn toàn làm động lòng em ~ rất đẹp ~”

“Ta đi ~” hắn như vậy vừa nói ta phảng phất tình cảnh tái hiện dư vị một chút ~ Doãn Hạ Mạt ngươi về sau xoay người động tác hay không đến sửa sửa? Ít nhất đừng thanh xuân động lòng người như vậy được chứ? Đều 30 tuổi người ~

“Sau đó em liền nhớ kỹ mặt chị ấy ~  là không giống với những người khác~” gia hỏa này càng nói càng hưng phấn ~

“Vậy còn có thể giống nhau sao? Đừng nói đến chúng ta phương đông người đều là giống như nhân bản~” trợn trắng mắt nhi ~ run chân ~

“Chị ấy giống tuổi với chị mà sao chị ấy nhìn giống như sinh viên vậy?”

“Được rồi ~ liêu không nổi nữa ~ cứ như vậy đi ~” cực độ không khoẻ ~ đây là thêm đủ mã lực đem ta dẫm chết~

“Đừng cúp a ~ tỷ ~ chị là đẹp thướt tha thùy mị~ gương mặt quốc tế~”

“Được rồi được rồi ~ em đả thương chị rồi mới đi khâu vết thương cho chị ~ chị không tiếp thu ~ đừng tới nữa ~ cứ như vậy đi ~”

“Tỷ tỷ tỷ ~ đừng cúp ~ mời chị đi ăn cơm ở nhà hàng Pháp kia~ người đều 388 nhân dân tệ ~” nóng nảy ~

Trong lòng thình thịch từng cái ~ này keo kiệt thế nhưng chịu mời ta đi cao tiêu phí ~

“Em nói nha ~ ngay tối nay ~” Lúc này nói gì tiền đồ? Nói gì tự tôn? Ăn mới là quan trọng nhất ~

“Được ~ vậy ~ có thể hẹn Hạ Mạt không?”

“Tăng thêm bình rượu ngon ~” lão muội a ~ tỷ xin lỗi ngươi a ~

“Một lời đã định” lập tức cúp điện thoại hướng ta nơi này chạy như bay ~

[2020-10-28 21:25:04]

Viết không xong ~ còn có hậu tục ~ hai ngày này tiếp theo ha ~ các ngươi xem trước một chút ~

[2020-10-28 22:00:38]

Phiên ngoại. Văn ~

Ta thật sự bận đến đi cầu (拉屎) đều không dám ~ những ngày này giọt ~

Hôm nay tiểu áo bông không ai mang, giao phó cho ta ~ ta cho rằng chỉ cần uy nàng ngủ là được ~ nhưng tiểu yêu tinh này quá giày vò người ~ nàng cảm mạo nhẹ mới hết, có chút đầy hơi, không thoải mái ngủ cũng không thành thực ~ ta từ lúc sáng sớm nín cầu tới buổi trưa đều không dám đi, nhìn nàng ~ quá không dễ dàng, hống xong tiểu tổ tông ngủ, ta có thể đi lạp ~ cái quần vừa mới kéo xuống nàng khóc lớn~ dọa đến ta kéo quần lên chạy bay đi qua~ cho nàng đến một cái ôm, hống nàng xong ta lại đi ~ ngồi trên bồn cầu phát tiết, lúc sảng khoái nén cong đột nhiên lại tiếng khóc kiểu gào thét ~ cứ* của ta lập tức rút trở về ~ kéo quần lên lại chạy bay đi qua ~

“Ngươi cố tình nhỉ?ngươi để ta đi cầu làm sao giọt?” , ta vuốt ngực nàng ~ trong lòng cái đó giận nột ~ nhưng vẫn là không dám mắng nàng ~

Thẳng đến mẹ nàng trở về ta mới giải phóng~

“Ơ ~ mặt ngươi sao xanh như thế ?” . Lão nhị nhìn sắc mặt của ta không tốt ~

“Ngươi vẫn không ngại hỏi?ta nín cứ* nín đến xanh ~”. Ta khó chịu kêu gào ~ nàng cười rất không có tính người~

“Ngươi có thể để nàng khóc, ngươi đi kéo ah ?”

“Nàng chuyên cùng ta đối đầu ~ ta một kéo nàng lớn tiếng gào khóc ~ nghe đến nàng khóc ta chịu không được ~”

“Xem ra nàng rất yêu ngươi ~”

“phi~”

21:44:00

Phiên ngoại. Văn ~

Các ngươi lâu chủ hai người nột, gần nhất rất nhiều việc ~ bọn ta thế các nàng chia sẻ một chút ngang ~ để hai nàng có thể nghỉ ngơi nhiều chút ~ nhìn các nàng mệt như thế, ta cũng rất đau lòng nột ~ mỗi một ngày không xử lý chuyện công ty thì là lên lớp ~ còn phải xử lý chuyện vé máy bay~ tối qua ta ta giúp các nàng làm xong việc, cũng tính để các nàng thả lỏng một chút ~ lão đại giúp hai nàng chạy chuyện giải quyết thủ tục ~ tam nhi giúp bận an bài đối tiếp ~ những ngày này giọt ~ hy vọng tháng 11 nhanh chóng qua đi ~ tất cả thuận lợi ~ Văn

21:47:00

Hai nàng rất nhiều chuyện phiền lòng đều sẽ không cùng bọn ta nói, biết bọn ta sẽ lo lắng, cũng sợ làm phiền bọn ta ~ nhưng bọn ta tình nguyện các nàng nói cũng không muốn chết khiêng ~ tối qua cùng Bảo video ~ trứng muối còn bên cạnh nàng cùng ta nói không đến hai câu thì ngủ rồi ~ Bảo đem nàng ôm trở về phòng ngủ~khí lực rất lớn ah ~ Văn

21:55:00

Phiên ngoại. Văn ~

Trịnh lão tam đó keo kiệt bủn xỉn ~ nàng mua bánh gato sầu riêng về ~ nhưng không mua nhiều, bởi vì tiệm bánh chỉ làm mấy cái ~ nàng lưu cho bọn hài tử ăn ~ sau đó nàng đem nửa cái nàng ăn chừa cho ta ~ lúc đẩy qua đưa cho ta thỏa thỏa ~

“Ta đi, ngươi đều ăn kéo ra sợi nước miếng còn cho ta?”. Lúc nàng đưa cho ta những sợi nước miếng đó kéo đến rất dài lạp ~

“Sợ cái gì? ngươi ăn ta nước miếng còn ít ah?, nghe lời ăn nhiều ta nước miếng ~” nàng cứng đút cho ta ~

Ta ăn vào ~ cưỡng ép chính mình không cần nghĩ hình tượng lúc nãy ~ bị hương vị sầu riêng vỗ về tâm hồn ~

Những ngày này giọt~

22:06:00

Phiên ngoại. Văn ~

Bảo ôm Hạ Mạt kiểu công chúa là chuyện rất dễ dàng ~đều ôm quen rồi ~ nàng kiện thân cũng làm huấn luyện dụng cụ ~

Lần đó ở nhà mới ta đi cọ cơm ~ Ba mẹ Bảo cũng ở ~ ăn cơm xong ta cùng các nàng đi phòng khách chơi ~ ta và Bảo ôn lại Anime 【Yuyu Hakusho】* ~ nàng không thích xem sau đó nằm bên cạnh Bảo ngủ ~

Bảo trước mặt ba mẹ nàng ôm Mạt nhi trở về phòng ~ Tịnh mẹ đều kinh ngạc, lần thứ nhất thấy con gái của nàng MAN như thế ~ khó tin hỏi ta, nàng làm sao có thể đem Hạ Mạt ôm lên?, ta nói luyện ra đến~ Bảo ba lập tức hướng ta giơ lên ngón cái ~ ánh mắt đó cũng là đặc biệt bái phục nữ nhi của hắn ~

22:18:00

Được rồi ~ phải nói goodnight lạp ~ Văn

*[幽游白书]: [Yuyu Hakusho]: phim hoạt hình: [Hành trình U linh giới]

ơhiên ngoại Hạ Mạt

Ta: “Tối hôm qua tớ mơ thấy một cô gái rất xinh đẹp.”

Bảo: “Xinh đẹp hơn tớ không?”

Ta: “… Có!”

Bảo: “Cậu tìm nàng đi ra tớ nói chuyện với nàng.”

Ta: “……”

Thật đúng là nàng!

[2020-10-29 20:26:57]

Leave a Reply