Phiên Ngoại ⁂ 06-2018


[2018-06-07 13:50]

Phiên Ngoại – Yen

Ban đêm ở nơi này không cần mở điều hòa, buổi tối theo gió nhẹ chìm vào giác ngủ, nửa đêm bị lạnh tỉnh.

“Heo… Chăn… Cậu chiếm hết…” Vừa tỉnh lại liền phát hiện người nào đó quấn hết chăn lăn tới mép giường ngủ, ta chen chân vào muốn đoạt chăn lại, nhưng nàng quấn quanh người không thể chọt chân vào được.

Nàng hạnh phúc ngủ y như heo vậy, nàng chép chép miệng hai cái rồi nhúc nhích người, sau đó thì rơi xuống đất.

“A!!!” Người la là ta, không phải nàng. (Mỗi lần nàng té xuống là y hệt như đồ vật, sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh đau đớn nào, cái này là “Vấn đề khó khăn” ngay cả y học cũng không thể giải thích được.)

Ta lo lắng nàng có thể hay không bị té hỏng rồi, ngay lập tức nhảy xuống bên cạnh nàng, mở đèn lên, theo thông lệ, kiểm tra mặt nàng, không bị hỏng, đẩy môi nàng ra kiểm tra răng cửa của nàng, cũng không gãy, nhẹ nhàng thở ra.

Nàng nhắm chặt hai mắt, nhíu mày, cả người vẫn không nhúc nhích, ta biết nàng sắp tỉnh lại.

“Lý Tiểu Bảo, cậu “Kẻ tái phạm” này!!! Đây là lần thứ ba cậu đá tớ xuống giường rồi đó, có phải cậu quá sảng khoái rồi không???” Nàng vẫn không mở mắt, nhưng rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt đau đớn.

“Là tự cậu rơi xuống có được không?! Cậu còn oan uổng người khác nữa, chính cậu ngủ say như chết rồi tự lăn tới mép giường, coi như tớ cho cậu mười mét giường để cậu ngủ thì cậu cũng rớt xuống như thường.” Kích động vỗ mông nàng.

“Hả? Là tớ tự làm mình té à? Sao tớ cảm giác như là cậu đẩy tớ xuống vậy? Mới vừa rồi hình như cậu trêu chọc tớ thì phải?” Nàng lập tức mở mắt, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.

“Trêu chọc cái đầu cậu, đêm hôm khuya khoắc tớ trêu chọc cậu làm gì? Cậu còn không biết xấu hổ nói nữa, cậu còn cuốn mất chăn, tớ muốn đoạt lại cũng đoạt không nổi, sau đó là chính cậu tự mình lăn xuống giường.” Càng nói càng giận.

“Cậu đáng ghét, mặc dù là vợ chồng nhưng đêm hôm khuya khoắc cậu cũng không nên… Làm cái kia kia…” Nàng từ kích động đột nhiên xấu hổ khó xử, giọng nói càng ngày càng nhỏ nhìn nhìn cửa phòng.

“…” Ta cạn lời nhếch miệng nhìn nàng, trời, đầu óc người này đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao đề tài đột nhiên lại chuyển tới chuyện này rồi?

“Cùi chỏ tớ đau.” Nàng muốn ngồi dậy, nhưng nàng bị chăn quấn chặt làm cho tay chân nàng vụng về.

“Đáng đời! May mà cậu quấn chăn lại, giường cũng không cao, bằng không cậu rớt còn thảm hơn nữa. Xin cậu, sau này cậu ngủ an ổn một chút đi, có được không?” Lấy chăn rồi kiểm tra tay nàng.

“Tớ không khống chế mình được, hay là mỗi đêm lúc tớ ngủ mơ thì cậu kéo tớ một cái đi.” Nàng bướng bỉnh cười đùa, dường như chuyện này đối với nàng mà nói rất là vinh quang.

“Cậu nghịch chết đi được, nhanh chóng lên giường ngủ đi, sau này cậu cướp chăn nữa là mỗi người đắp chăn riêng.”

“Không được! Tớ không muốn đắp chăn riêng đâu, cậu lấy đi, cậu nhanh nhanh cầm đi.” Bắt đầu bán moe quấn cả người ta lại, đưa chăn cho ta.

“Đừng quậy, mau ngủ đi!” Xoay người ôm nàng, vuốt ve lưng nàng, để cho nàng yên tĩnh lại.

Vài phút sau, bắt đầu buồn ngủ, nàng đột nhiên ngồi dậy.

“Lại làm sao vậy?” Ta mở mắt nhìn bóng người của nàng.

“Tớ muốn đi tiểu.” Nàng nói xong rồi xuống giường.

Ngay sau đó nghe ‘ầm’ một tiếng, rồi ngay sau đó nữa lại nghe được âm thanh đau đớn của người nào đó. Nàng có thói quen không cần mở đèn đi thẳng rồi quẹo trái là vào phòng tắm, nhưng mà ở đây là nhà ông nội, đi thẳng tới là một bức tường, nàng vô cùng lưu loát đụng cả khuôn mặt vào.

“Doãn Hạ Mạt, tớ thật sự không biết phải nói cậu như thế nào nữa, cậu bảo trọng!” Ta nằm ở trên giường không kiềm chế được liền cười khúc khích, nàng quả thật làm cho người khác không bớt lo được mà. 

Trán của người nào đó sưng lên…

[2018-06-07 20:59]

Phiên ngoại yen

Ngày hôm qua chạy tốc độ cao tới thành phố biển, đi ngang qua một tiệm kem, nàng quấn ta muốn dừng xe, muốn ăn cây kem truyền thống do sư phụ già làm, tẩy não ta bảo là tiệm này ăn ngon tới bao nhiêu, thật ra trước kia ta có ăn qua với mấy tỷ muội, là loại kem tầng, không thường ăn kem trộn.

“Được được được! Mua! Hai người ăn một cây được không?” Bị nàng lải nhải như Đường Tăng ta chịu không nổi, thỏa hiệp.

“Ừ… Được thôi!” Nàng suy nghĩ một hồi, đồng ý, có còn hơn không.

Nàng xuống xe chạy đi mua, không bao lâu thì nàng mua xong hưng phấn chạy lên xe.

“Cậu xem nè! Có phải rất mê người hay không?” Nàng nghe lời mua một cây, sau khi xé tờ giấy mỏng thì đưa cho ta xem, ở phía trên kem có một lớp đậu đỏ.

“Ừ, ăn ngon!” Ta thuận miệng cắn một ngụm/

“A! Cậu, cậu cậu cậu, sao cậu có thể cắn được chứ?” Nàng đặc biệt đau lòng, kích động la hét.

“Sorry! Không cẩn thận không tính toán kích cỡ.” Trong cổ họng bị lạnh làm ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, đầu lưỡi bị tê dại làm ta nói không rõ ràng được, nhưng mà ta cố gắng cắn một miếng to, sợ nàng tham ăn, cây kem còn rất dài.

“Đáng ghét! Không cho cậu ăn nữa.” Nàng ngồi yên, bắt đầu vui vẻ liếm.

Chỉ còn vài phút nữa là tới nhà, nàng hưởng thụ mút.

“Hạ Mạt, có phải cậu nên cho tớ một miếng không?” Nhắc nhở nàng, nàng đã quên mất ta.

“Cậu không được cắn đó nha.” Nàng rất không tình nguyện đưa tới bên miệng đi, ta mới vừa đụng là nàng liền khẩn trương rụt về.

“Cậu! Cậu khi nào lại lòng dạ hẹp hòi như vậy?” Bị hành động của nàng làm dở khóc dở cười.

“Ngoan, cậu vẫn là chuyên tâm lái xe đi, xuống xe tớ cho cậu ăn.” Nàng đê tiện cười.

“Được!” Vừa nói xong ta liền đạp chân ga, tốc độ tăng nhanh.

“Cậu làm gì vậy? Đừng có chạy nhanh như vậy mà, tớ không muốn về nhà nhanh đâu, chờ tớ ăn nó xong đã, bị lão Phật gia thấy là khẳng định sẽ lải nhải nguyên một giờ cho coi.” Tay phải cảu nàng nắm chặt tay ta, môi nàng mút đến căng đỏ ra nhìn ta.

Ta không nghe thấy, coi như chạy chậm cũng về tới nhà.

“Lý Tiểu Bảo cậu quả thật làm người ta bất mãn mà.” Sau khi nàng khiếu nại xong thì cuống cuồng liếm kem, dáng vẻ này đặc biệt buồn cười.

“Doãn lão sư, chú ý hình tượng của cậu một chút, cậu đã đi vào khu người quen rồi.” Trêu đùa là lạc thú trong cuộc sống.

“…” Nàng không có thời gian đáp lời với ta, khom người xuống tiếp tục liếm, tuyệt đối không thể lãng phí, ta bụm miệng nén cười.

Đậu xe xong, cây kem nhanh chóng được nàng liếm nhỏ lại, xuống xe nàng lén lút nhìn cửa ở dưới lầu, sợ ba mẹ ra cửa nghênh đón.

“Yên tâm đi, chúng ta tới trước nửa tiếng, bọn họ sẽ không xuống đâu.” Ta an ủi.

Nàng với ta đi tới sau khi lấy đồ, sau khi lấy xong thì đi lên lầu.

“Chờ tớ một chút, tớ ăn sắp xong rồi.” Vừa ra khỏi thang máy, nàng mè nheo nói.

“Chịu thua cậu, còn có một chút cậu không thể gặm luôn cho xong sao?” Mắt thấy còn có một chút.

“Không được, răng của tớ không được tốt.”

Ngay lúc nàng nói, cửa nhà mở ra, nàng nghe thấy tiếng vang giống như chim sợ cành cong, động tác cực kỳ nhạy bén nhanh nhẹn nhét cây kem vào trong miệng ta.

Ta trợn to hai mắt, kinh ngạc ngây người ra, mà lúc này, ba mẹ nhìn thấy ta ngậm nguyên một cây kem, mà không phải là Hạ Mạt.

Ta còn có thể nói cái gì nữa……

*Ôi trời, tui không thể nhịn cười được, Mạt tỷ quá nhanh trí rồi :)))) 

[2018-06-07 21:59]

Các ngươi phải cảm ơn ta, Lý Tiểu Bảo viết nghịch ngợm, công lao thuộc về ta nói với nàng là muốn viết mặt khác trong sinh hoạt của nàng, mấy cái này là những lời trích dẫn hài hước nhất của tiểu Bảo.

“Sorry! Không cẩn thận không tính toán kích cỡ.”, trong sinh hoạt mấy lời tương tự như vậy rất nhiều, hơn nữa còn lạnh lùng mang theo một chút đê tiện.

Nàng gần đây còn thường xuyên nói một câu: “Có phải cậu cảm thấy rất vinh dự khi có một người chồng tốt như tớ không?”

[2018-06-07 22:08]

Hôm nay đi ra ngoài đi bộ một vòng với nàng, nàng đột nhiên hỏi ta.

“Tớ đẹp không?”

“Đẹp!”

“Đẹp cỡ nào?”

“Đẹp hơn đào tiên.”

“Đào tiên* là cái gì?”

“Trái xoài*.”

“Ai cho cậu can đảm dám so sánh tớ với quả xoài?”

“Nếu không thì sao?”

“Tớ đẹp hay là mẹ tớ đẹp?”

“Đều đẹp, đều cùng một khuôn khắc ra.”

Đúng là phụ nữ, thật không dễ phục vụ……

[*Chắc là đào tiên nhìn hơi giống xoài nên Mạt tỷ lấy so sánh luôn]

[2018-06-08]

Phiên ngoại

Khoai lang này các ngươi có biết nó to tới bao nhiêu không? To bằng hai quả đấm của ta, hỉnh ảnh chụp không có cảm giác “To” nữa…

Quan trọng hơn là mẹ ta làm nó thành món đặc biệt…….

Khoai lang xào bột tỏi, có mùi vị ngọt ngọt mặn mặn của tỏi.

Vậy mà ăn vào lại thơm ngon mềm dẻo đến vậy…….

Tịnh mẹ và Doãn ba rất vui khi ăn liên tục vào mỗi buổi tối do mẹ ta làm……

“Trời ơi? Sao mẹ có thể nghĩ tới cách làm này vậy?” Ta hỏi.

“Ngày hôm đó mẹ muốn xào bí đỏ, lúc dầu nóng, mẹ bỏ bột tỏi vào, thì ba con liền gọi điện tới, mẹ quá nôn nóng, nên cũng không thèm nhìn liền lấy khoai lang đặt ở bên cạnh bí đỏ bỏ vào, sau đó mẹ đã đâm lao thì phải theo lao, dù sao cũng là do ba con cho nên mới thành ra như vậy, có khó ăn thì cũng phải ăn. Rồi sau đó mẹ nhanh trí nghĩ ra một cách, đem bí đỏ xào đổi thành canh bí đỏ đường phèn, ba con không chỉ không có nói món này quái lạ, mà còn khen mẹ có sáng ý nữa, có phải mẹ rất là thông minh không?” Khoe khang… Vô cùng đắc ý…

“Mẹ không có nói món này là do sai lầm tạo ra à?”

“Chưa có nói, ổng vừa lòng như vậy, mẹ cũng trực tiếp thừa nhận là sáng ý mới của mình.”

“…”

Đúng là mẹ của ta…

Khoai lang mặn, bí đỏ đường phèn…

[2018-06-08]

Chạy băng băng trên bờ biển, cùng đồng hành với hoàng hôn…

Hai người không nói chuyện, yên tĩnh…

Mỗi người đều suy nghĩ chuyện của mình…

Cho đến lúc đậu xe xong…

Đột nhiên bị cường hôn…

Choáng váng…

Bị mất phương hướng ở trên người cậu…

Chia sẻ LP đơn khúc 《Lost On You》http://music. 163. com/song/37095428? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

[2018-06-09 16:34]

Phiên ngoại

Chia sẻ Foxtail-Grass Studio đơn khúc 《みとれてマーブルチーク》http://music.163.com/song/454711341?userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

“Lão Trần đồng chí, sao chén canh khoai nấu gừng này của con lại ít hơn của Bảo Nhi vậy?” Bất mãn, đố kỵ, chống nạnh chất vấn.

“Mẹ cũng không có khả năng dùng cân để cân mỗi chén đâu. Yên tâm đi, lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, sẽ không thiên vị.” Nàng đang đọc sách, cũng không thèm nhìn ta một cái.

“Sao mà không thiên vị chứ? Con chính là mu bàn tay của ngài, thịt mỏng, còn Bảo Nhi là lòng bàn tay của ngày, thịt dày, cái này là quá khác nhau luôn rồi, hừ!” Oán trách xong liền vểnh mông ngẩng cao đầu giậm chân có nhịp bước ra khỏi phòng nàng.

“Cậu vào nói gì với mẹ vậy?” Lý Tiểu Bảo vẻ mặt đáng yêu đang húp nước canh.

“Đi khiếu nại.” Ngồi ở đối diện nàng, xấu xa cười há miệng to ra ăn.

“Khiếu nại cái gì?” Nàng rất tò mò.

“Không nói cậu biết.” Ngạo kiều, có chết cũng phải giả vờ ngạo kiều….

Lúc này, lão Trần đồng chí đi tới, đi lướt qua người chúng ta…..

Không bao lâu, nàng đột nhiên bỏ một muỗng khoai lang vào trong chén ta.

“Ăn! Phải ăn hết!” Nàng nín cười, cố gắng dù ánh mắt “Căm ghét” nhìn ta.

“Hì hì, con nói đùa thôi mà!” Ngẩng đầu lên cười đùa với nàng.

“Bảo bảo mẹ, chờ lát nữa chúng ta lên tmall*.” Nàng kêu Tịnh mẹ đang ở ngoài ban công cắm hoa.

[*Là một trang web mua sắm, tương tự như tiki, lazada]

“Mua cái gì?” Tịnh mẹ thò đầu ra.

“Mua cân đòn.” Nàng cười nói.

Lúc này vẻ mặt của Lý Tiểu Bảo và Tịnh mẹ đều giống nhau, mơ màng!

“A!!! Mẹ còn tích cực nữa, người ta hồi nãy chỉ đùa với mẹ thôi mà.” Ta kinh hãi, nàng tuyệt đối là cố ý.

Phát điên bụm miệng nàng lại…..

[2018-06-10 10:24]

Trích lời Hạ Mạt: “Tớ muốn làm một con quốc bảo*, không cần động đậy cũng có người cho tớ cây trúc với trái táo.”

yen

[*Gấu trúc]

[2018-06-10 10:28]

Trích lời Hạ Mạt: “Đi quá mệt mỏi, lăn luôn cho rồi!”

Có đôi khi nàng ở trên ghế sôpha lười động đậy, lăn từ đầu này qua đầu khác để lấy đồ nàng muốn, sau đó lại lăn về. yen

[2018-06-11 15:26]

Phiên ngoại

Đi về quê, muốn ăn cái này, cái kia cũng muốn ăn, đi ở trên đường cao tốc liền nghĩ tới những món ăn ngon…..

“Cậu đang nghĩ tới chuyện tốt gì à” Bị yen phát hiện, nàng đang lái xe, liền đưa tay nhéo vành tai của ta.

“Sao cậu biết tớ đang nghĩ tới chuyện tốt chứ?” Cười hì hì nhìn nàng.

“Miệng cậu cứ mãi mỉm cười, đang suy nghĩ tới đồ ăn à?”Nàng không có buông tay, vừa nhìn phía trước vừa đùa giỡn với lỗ tai của ta.

“… Cậu… Đúng là con sâu trong bụng tớ mà……” Thật sự bội phục nàng, hiểu ta rất rõ, ngay cả ta đang mỉm cười cũng không biết.

“Tớ muốn ăn sữa bò chuối chiên ba làm, mỗi lần ăn tớ đều ăn không đủ.” Nàng nghiêng đầu nhìn ta cười.

“Ha! Có thể ăn cũng không tệ, chủ nhiệm cũng thèm, bất quá cũng không thể để cho chúng ta ăn nhiều.” Nhớ tới sở trường làm điểm tâm của ba, ôi chao, không chịu nổi.

“Nếu như lần này làm cậu ăn ít một chút, tớ giúp cậu ăn nhiều hai cây.” Nàng lạnh lùng liếc mắt khẽ mỉm cười nhìn ta.

“Được! Lấy cái gì trao đổi?” Ta đương nhiên không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

“Một miếng khoai tây chiên.”

“Tạm biệt!” Nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không phản ứng nàng.

“Ba miếng!” Nàng đưa tay nắm cánh tay của ta.

“Sáu miếng!” Quay đầu kháng nghị.

“Bốn miếng!” Nàng lắc đầu.

“Năm miếng!” Ta lui một bước.

“Thành giao!” Nàng không chút suy nghĩ đồng ý, ta bắt đầu hối hận, bị nàng gài bẫy quá dễ, thật ra ta có thể kiên trì thêm một chút, sáu miếng liền vào tay ta.

Các ngươi không biết ta thích ăn miếng khoai tây tới bao nhiêu, có một lần nàng mang khoai tây chiên thương hiệu ở bên Canada, ta có thể một mình ăn điên cuồng một bịch lớn, ăn xong cổ họng liền đau thậm chí còn bị sốt, nhưng mà ta không có sức chống cự với nó được, thật sự ăn rất ngon, sẽ nghiện. Ta biết trước kia biểu muội để một bịch ở trên xe, nàng một mực không chịu mở ra.

Hạ tốc độ, yen không cẩn thận quẹo sai một cái giao lộ, về nhà bằng đường khác. Đi qua một cửa tiệm bán kem lâu đời, ta kích động nắm cánh tay của nàng, la hét ta muốn ăn kem.

“Doãn tiểu muội cậu đừng có lộn xộn, tớ đang lái xe.” Nàng nghiêm túc nói với ta.

“Được được được… Thân thân à, thật sự là ăn ngon lắm, hương vị này là tớ ăn thấy ngon nhất, còn ngon hơn mấy thương hiệu lớn nữa, ở phía trên nó còn rải đầy đậu đỏ với đậu xanh, tuyệt đối không phải giả, còn có lúc ngậm cây kem đó nha, a a a, rất ngọt lại còn mịn nữa, cậu ăn một cây là sẽ muốn ăn tiếp thêm một cây, khi tớ còn bé lúc tan học thường xuyên cùng bọn tiểu Quân dế mèn len lén chạy tới ăn, được ăn sảng khoái rồi lại về nhà, tóm lại… tóm lại cậu không ăn là cậu sẽ hối hận, ừ ừ ừ ừ… mua đi mà mua đi mà ăn đi mà ăn đi mà…” Mắt thấy xe càng chạy càng xa, ta la hét ầm ĩ, làm nũng, nhất định phải được ăn.

“Được được được! Mua! Vậy cậu cũng phải chờ tớ lái tới giao lộ đối diện đã!” Nàng rốt cuộc chịu không nổi, mềm lòng.

“Ha ha! Yeah!” Ta ngồi ngay ngắn lại chỗ nhún người một cái, thật vui khi nàng thỏa mãn ta.

“Áo sơ mi của tớ sắp bị cậu làm rách rồi.” Nàng bắt đầu đau lòng áo sơ mi trắng của nàng.

“Không sao không sao, để tớ dùng bàn tay nhỏ bé nóng bỏng của tớ ủi ủi cho cậu…” Vội vàng khoe tài, nàng là người có chứng “khiết phích*” nghiêm trọng với áo sơ mi, chỉ cần nàng thấy ở chỗ nào hơi bị nhăn hay tỳ vết nào là liền không thoải mái, lúc kéo tay áo lên cũng đặc biệt chú trọng, buổi sáng trước khi về quê nàng có đi gặp khách hàng, lúc trước khi đi thì ta bảo nàng đổi nàng cũng lười đổi.

[*Sạch sẽ]

“Hai người ăn một cây được không?” Nàng đột nhiên ôn nhu nhìn ta.

“Ừ… Được rời.” Không hề chống cự đồng ý.

Nhảy xuống xe chạy đi mua, đã nhiều năm không có ăn, ông chủ còn nhớ rõ ta, câu đầu tiên liền hỏi ta có phải là mang bạn trai về không, ta đưa chiếc nhẫn trên tay trái cho hắn nhìn, hắn vui vẻ cười, đột nhiên cảm khái một cái, thời gian trôi qua thật nhanh……

Ta đề cử không làm cho Lý Tiểu Bảo thất vọng, nàng rất xấu cắn một miếng lớn, nói thật, rất đau lòng, vì sao lại không cho ta mua hai cây?

“Câu quá tham rồi, cắn một miếng lớn như vậy, môi cũng đỏ bừng lên…. Bất quá…… Thật mê người a, thật muốn “Ác” một cái.” Kinh ngạc nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, cười quyến rũ.

Giữa chúng ta nói “Ác” là hôn ý, giọng điệu này mang theo bướng bỉnh và trêu đùa.

” ‘Ác’ kem của cậu đi, hữu nghị nhắc nhở một chút, còn năm phút nữa là về tới nhà.” Nàng vừa nói vừa lè lưỡi ra, moe moe.

“A! Bắt đầu từ lúc này cậu đừng nói chuyện với tớ nữa.” Ta phải nhanh chóng tiêu diệt cây kem, bằng không bị lão Phật gia thấy là lại lải nhải con gái dạ dày trống rỗng mà lại đi ăn kem này nọ. (Sau đó là đoạn yen viết kia)

Đi ra thang máy tới cửa nhà, ta không nghĩ tới người nhà sẽ mở cửa, phản ứng đầu tiên không phải ném xuống đất, mà là không chút suy nghĩ nhét vào trong miệng yen……

“Ôi! Tụi nhỏ đúng là về rồi.” Đi ra ngoài trước là Bảo ba, ngay sau đó là ba lão nhanh chóng nhô đầu ra, vui vẻ nói.

“Bảo bảo, trong miệng con đang ngậm gì vậy?” Chủ nhiệm đi về phía yen.

“Sao lại ăn kem vậy? không phải trực tiếp về nhà sao?” Tịnh mẹ tò mò hỏi.

Lúc này Lý Tiểu Bảo không biết phải làm sao, rất chật vật, hai tay cầm đồ, nước kem ngậm ở trong miệng nàng chảy xuống từ khóe miệng, nàng muốn nói chuyện, nhưng miệng không dám cử động, lúc này chủ nhiệm với ba nhanh chóng giúp nàng cầm hành lý.

“Ha ha ha…..” Ta nhìn một màn này thật sự không nhịn cười được, quá buồn cười, ba đứng ở cửa cũng cười.

“Chào ba mẹ!” Sau khi yen được giải phóng thì đầu tiên liền lau miệng lên bả vai ta, sau đó miệng ngọt chào trưởng bối.

Áo thun mới của ta!!! Hư rồi!!!!!

“Mới vừa đi ngang qua một tiệm kem, con muốn nếm thử mùi mới một chút, cho nên liền mua, bé ngoan không có ăn.” Nàng cười nói, giúp ta giải vây, đột nhiên trong lòng ta cảm thấy nóng hầm hập, đứa bé này quá hiểu chuyện, thay ta gánh cái nồi này.

“Con đừng có che chở cho nó, con xem môi nó cũng đỏ lên hết…. Người ăn nhiều nhất chắc chắn là nó rồi.” Chủ nhiệm một tay nắm chặt môi của ta, dùng ánh mắt thám tử nhìn ta, các nàng cũng đang chê cười ta.

Sau khi vào nhà, trên bàn có chuẩn bị dưa hấu, nhìn rất đỏ rất ngon, không kịp chờ được liền muốn ăn một miếng thì liền bị kéo đi rửa tay.

“Doãn tiểu muội, cậu quá xấu rồi, cậu lại vu oan giá họa tớ?!” Đóng cửa phòng tắm lại, bị Lý Tiểu Bảo đẩy dựa vào cửa.”

“Hì hì… Cảm ơn đại nhân không tố cáo tớ.” Xấu hổ cười đùa với nàng.

“Nhưng mà lão Phật gia có hỏa nhãn kim tinh*, còn chính xác hơn máy đếm tiền nữa.” Sau khi nàng nói xong thì cắn môi dưới của ta kéo ra rồi buông, mỉm cười.

[*Là 1 phép thần thông của Tôn Ngộ Không. Có thể nhìn thấu được bản chất của mọi vật, không hề bị vẻ bề ngoài lừa dối.]

“May là mẹ không có nói gì cậu, không bằng buổi tối chúng ta đi ra ngoài tản bộ rồi mua ăn tiếp nữa đi.” Ta muốn cắn lại.

“Chủ nhiệm, bé ngoan nói tối nay……” Lúc này nàng cố ý la lên.

“Cậu! Đừng có la!!! Không ăn, không ăn!” Ta nóng nảy, nàng được như ý chớp chớp mắt.

Đoàn tụ với người nhà có thể quên đi những phiền não và áp lực, có các nàng ở đây, ta cảm thấy rất an tâm.

Người một nhà đứng chung một chỗ ăn dưa hấu, vui vẻ trò chuyện……

“Hạ Mạt, con ăn nhanh như vậy làm gì? Cũng không có ai giành với con, ăn nhanh cẩn thận phun hạt dưa hấu từ lỗ mũi bây giờ….” Mẹ ruột ta vừa nói xong, cả nhà cười rộ lên.

“Mấy người không biết đâu, lúc nó còn nhỏ có một lần bị như vậy……” Nàng lại muốn bắt đầu say sưa nói ra lịch sử đen tối của ta.

“A!!!! Đừng có nói mà!!” Ta phát điên cắt lời nàng.

“Con muốn nghe!” Lý Tiểu Bảo cười nói tiếp.

Ta không thể làm gì hơn là trừng nàng, tức giận nhanh chóng tăng tốc bào dưa hấu, mẹ ta bắt đầu diễn thuyết……

[2018-06-11 22:16]

Phiên ngoại  Văn

Trước kia lúc đi học, chúng ta qua nhà Bảo nhi ở, tiểu lục đem ấm đun nước cao cấp nhập khẩu vào nhà người ta nấu nước, nàng quên tắt lửa ~

Tịnh mẹ ngửi được mùi cháy liền nhanh chóng vọt vào phòng bếp, lúc này tiểu Lục nhỏ giọng kinh hoảng “Ôi trời” một tiếng, nàng biết nàng phạm sai lầm lớn, chúng ta cũng khẩn trương ~

Đúng lúc này Bảo nhi trước tiên nói với Tịnh mẹ cái này là nàng nấu, nàng quên tắt lửa, tiểu Lục muốn giải thích, thì bị Bảo Nhi ngăn cản ~

Cuối cùng Tịnh mẹ chỉ nói Bảo Nhi sau này phải cẩn thận, người không có việc gì là tốt rồi ~

Ôi ~ việc này làm cho ta cảm động vô cùng ~ nếu đổi là mẹ ta, khẳng định sẽ xù lông phê bình ta ~ tính tình nóng nảy của ta cũng là từ nàng ~

Còn có một lần lão Tam ở nhà Bảo Nhi không cẩn thận kéo rớt rèm cửa sổ, Bảo Nhi cũng nói với người nhà là nàng không cẩn thận kéo xuống ~ lão Tam lúc đó cảm động đến nỗi không biết phải nói cái gì cho được, sau đó vẫn chủ động đi nhận lỗi, Tịnh mẹ vẫn ôn nhu nói người không có việc gì là tốt rồi ~

Về sau nữa chúng ta liền làm quản gia cho nhà nàng, làm chuyện sai thì chủ động nhận sai, cũng thích giúp các nàng dọn dẹp ~

[2018-06-13 12:03]

Văn phiên ngoại

Mới vừa tập yoga theo các nàng, xém chút nữa là gân của lão nương bị kéo rách ra ~

“Sao chưa gì mà cậu đã ngã xuống rồi ~” Nha, mới vừa choáng váng còn chưa kịp thở thì liền bị Doãn lão Lục một cước đạp ngay eo, quá đau ~

“Ôi mẹ ơi!!!!! Cậu đã có kinh nghiệm trước rồi đúng không? xong rồi! Cuộc sống hạnh phúc của tớ ~~” Thống khổ đứng lên, eo đã tê rần.

“Không có sao, chủ nhiệm sẽ giúp cậu đả thông hai mạch nhâm đốc, lưu thông khí huyết ~ cơ thể cường tráng ~” 

Các ngươi có tin lời này là do Bảo Nhi nói không? Còn cười xấu xa nữa ~

Nàng đi theo Mạt nhi đã trải qua những gì?

Bốn chữ ‘cơ thể cường tráng’ này còn quanh quẩn ở trong đầu ta ~

Bảo Nhi, cậu xấu xa ~

[2018-06-13 21:15]

Phiên ngoại

Chia sẻ đơn khúc của The Seasons 《Apples》http://music. 163. com/song/28190370? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

Thời tiết ngày hôm nay thật tốt, không có nắng, gần tối, gió liền nổi lên…

Ba người chúng ta đi tới sân thể dục trường học chạy bộ…

Cao tỷ người cao cộng thêm dáng người thu hút cái nhìn chăm chú của mấy người ở trên đường chạy và sân banh…

Nàng mặc quần ngắn thể thao với áo áo lỗ gợi cảm… Lạnh thấu tim….

Nàng là người hấp tấp, chạy bộ giống như gió…

Vừa mới bắt đầu ghét bỏ ta với Bảo Nhi chạy chậm, cuối cùng sức của nàng y như học sinh tiểu học….

“Không được… không được… Tim gan phèo phổi thận đang run, không chạy nổi…” Nàng thở hồng hộc hai tay chống nạnh không còn sức kêu hai chúng a.

Trời sập tối, chạy một tiếng, ta với Bảo Nhi nhìn nhau cười, tiến lên đỡ Cao thái hậu.

Đi tới quầy bán quà vặt mua ba bình sữa chua, ba người ngồi ở trên cỏ nghỉ ngơi…

Quá khát, không kịp chờ liền muốn mở ra uống, nhưng mà phát hiện lại mở không được, vì vậy há miệng muốn cắn miếng nhựa ra, nhưng vẫn không được…

Đúng lúc này, hai nàng im lặng mỉm cười, ở trước mặt ta bình tĩnh nhẹ nhàng cùng xé miếng nhựa ra….

Quá 囧, có vẻ chính mình là người trên núi, nhớ lại cái kiểu cắn bình ngu xuẩn kia, thật sự muốn chuyện đó chưa từng xảy ra…

“Ôi chao! Thật thoải mái!” Văn Văn một hơi uống hết bình sữa chua, sau đó nằm lên đùi Bảo Nhi.

“Ê!!! Lấy cái chân thúi của cậu ra.” Sau đó nàng cởi giày ra, để chân lên đùi ta, ta lùi lại ghét bỏ né tránh.

 “Lại đây, xoa bóp cho chị, cho cậu uống thêm hai bình nữa.” Nàng nhúc nhích người vui cười thò chân lại gần ta lần nữa.

“Cậu xoa bóp cho tớ, tớ cho cậu uống ba bình.” Ta nhanh chóng cởi giày của mình ra, đưa chân lại gần lỗ mũi nàng.

“Bảo bảo, cậu quản tốt cô vợ trẻ của cậu kìa.” Nàng vừa đánh nhau với ta vừa kêu Bảo Nhi.

“Cô vợ trẻ, cậu buông tha nàng đi?!” Bảo Nhi học theo giọng Đông Bắc của Văn Văn gọi ta một tiếng cô vợ trẻ, vừa giả vờ đáng thương vừa nói, nhưng mà hành động của nàng đang bán đứng Văn Văn, hai chân nàng quấn lấy chân của Văn Văn. Mùa hè nhiệt độ cơ thể của nàng nóng hơn chúng ta, nàng rất thích kề sát da lạnh của chúng ta.

Ta cũng nhanh chóng khoác chân lên đùi Văn Văn.

“Hai cậu tránh ra cho tớ! Tránh ra! Nóng chết rồi!” Nàng thống khổ la, hai chúng ta vui vẻ tiếp tục quấn lấy, trên sân thể dục phát ra tiếng cười sang sảng của chúng ta……

Giống như trở lại lúc còn là học sinh, nếu như có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết bao, không phiền não cũng không áp lực……

[2018-06-13 21:51]

Phiên ngoại Văn

Trong nháy mắt cũng tới chỗ này hai ba ngày rồi, thời gian vui vẻ này trôi qua thật nhanh ~ thứ sáu phải trở về với hai nàng ~

Ngày hôm đó ta ở nhà ga nhìn thấy hai nàng còn có bốn vị gia trưởng tới đón, ta cười vui vẻ nhưng lại có cảm giác muốn khóc, lỗ mũi thật chua xót ~ các nàng vẫn luôn yêu thương ta như vậy. Đột nhiên hối hận khi không mang nhiều quà tới một chút, ha ha ~

Ta không sợ nói thật là ta không thể rời khỏi các nàng được, lúc đi công tác về không gặp hai nàng thì trái tim ta như rơi vào khoảng không trống vắng, lão Đại cũng không có ở nhà, lốp xe dự phòng lão Nhị thì về nhà ba mẹ, phú bà lão Tam cũng không rảnh phản ứng ta ~ ta cũng rảnh rỗi không biết phải làm gì, ở một một mình buồn muốn điên lên ~ tiểu Dương cũng bay khắp nơi ~

Nhà ông nội chơi rất vui, cũng ăn rất nhiều, người ở đây vô cùng tốt với khách, không có lạnh lùng như trên thành phố ~ ánh mắt của hàng xóm láng giềng thật nóng bỏng, nhìn chúng ta giống như là đang nhìn người ngoài hành tinh vậy ~

Bây giờ chúng ta đang ngồi ở trong sân uống trà nói chuyện phiếm, rất náo nhiệt, chỉ có Bảo Nhi an tĩnh ngồi nghe ~ thần thái như tiên nữ làm Doãn muội si mê ngắm nhìn nàng, ta ngồi ở giữa hai nàng cảm giác thật cản trở a ~

Nhưng mà ta lười động đậy, ta liền làm ngọn núi đi, thế nào ~

[2018-06-14 14:42]

Nàng nói không khí ở đây ngọt, có mùi vị của dưa hấu…..

Cưỡi gió, thoát khỏi trói buộc hằng ngày, cùng làm bạn với những chú hải âu xa lạ, chạy trên bãi biển, hét thật to…… yen

Chia sẻ đơn khúc của Hoa Thần Vũ 《 Chuyến đi mùa hè 》http://music.163.com/song/571340083?userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

https://youtu.be/hlhiTzN4GWw

[2018-06-18 13:25]

Phiên ngoại Yen

Buổi sáng chuông báo vang lên, nhanh chóng đè xuống, sợ đánh thức nàng.

Tám giờ mười lăm phút, ngồi ở trên giường hai tay chống đầu để xoa dịu cơn buồn ngủ đi, hôm nay phải trở lại phòng làm việc tranh thủ thu âm, nhân viên nghỉ, chỉ có kỹ thuật viên thu âm ở lại, mà Mẫn tỷ đã về nước, có nàng ở đây cũng giúp đỡ không ít việc.

Quay đầu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nằm nghiêng xuống, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán nàng lên, tóc mái mới cắt có lúc sẽ lõa xõa ở giữa, không giống như thường ngày, nhiều thêm một phần cảm giác mới mẻ, cũng rất xinh đẹp.

Tay bị nàng nắm lại, cả người đang nằm thẳng liền xoay người qua phía ta nỉ non, thích nghe âm thanh nỉ non của nàng, không muốn rời khỏi, chỉ muốn ôm nàng. Mỗi buổi sáng khi mở mắt ra ta có thói quen nhìn nàng thật lâu, cho dù như thế nào đi nữa thì nàng vẫn đáng yêu động lòng người như vậy, rất nhiều lúc ta kiềm không được đi vuốt ve mặt nàng, sau khi nàng tỉnh lại do bị ta trêu chọc thì sẽ hơi nhăn nhó, mà ta lại thích nhìn biểu cảm nhăn nhó này của nàng, nàng nói nội tâm của ta vô cùng đen tối.

Nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, cầm cái gối nhỏ lại để nàng ôm, máy tính ở trên đầu giường nàng tối hôm qua mệt mỏi ngủ quên nên quên tắt, vẫn còn mở.

Nhớ lại khi đó ở nước ngoài, mỗi ngày video với nàng, nhìn nàng ngủ, nhìn nàng tỉnh dậy, nhìn nàng nhăn mày khi gặp ác mộng, muốn đưa tay vuốt lên, nhưng chỉ có thể bất lực, nghe nàng nói mớ, muốn ôm nàng vào lòng rồi bảo nàng đừng sợ, nhưng màn hình không có nhiệt độ, chúng ta nhìn nhau thì lại gần, nhưng khoảng cách của hai chúng ta lại quá xa.

Mở máy tính của nàng kết nối video với ta, sau khi chĩa ống kính vào nàng thì ta đi rửa mặt thay đồ.

Hai ngày này trong nhà cũng mang không ít bánh chưng cùng với túi thịt bánh chưng của biểu muội cho chúng ta, ăn ngon lại tiết kiệm không ít thời gian, hấp nó xong thì mang đi phòng làm việc, nghe chủ nhiệm nói trước tiên uống một ly nước ép trái cây trước rồi ăn nó thì sẽ không khó tiêu hóa.

“Chào, sao chị tới sớm quá vậy?” Đi vào phòng làm việc, cho là kỹ thuật viên thu âm tới, thì ra là Mẫn tỷ.

“Không phải em cũng tới sớm sao? Chị cũng mới tới có hai phút à.” Nàng đi tới máy pha cà phê, tinh thần phấn chấn cười nói.

“Hôm qua ăn tết, chị ăn thử bánh chưng đi, có hai vị.” Đi tới bên cạnh nàng, đưa túi giấy da màu trắng cho nàng.

“Cảm ơn, đúng là đã lâu rồi không có ăn bánh chưng. Đúng rồi, tiểu khả ái nhà em sao không đi cùng em?” Sau khi nàng cầm túi giấy thì liền lấy bánh chưng ra, ngồi xuống rồi cười hỏi ta, trong mắt nàng, Hạ Mạt vĩnh viễn là một đứa trẻ.

“Em muốn cậu ấy ngủ nhiều thêm một chút, tối hôm qua nàng thức với em vội vàng chỉnh sửa bài hát, mệt đến nỗi liền ngủ thiếp đi.” Đặt nước trái cây ở trước mặt nàng.

“Hai em mấy giờ mới ngủ vậy?” Nàng cẩn thận xắn tay áo sơ mi lên, phải nói là nàng vô cùng tỉ mỉ, còn cẩn thận hơn cả ta, từ phụ kiện cho đến cả đường ủi.

“Chắc là gần 12 giờ, hai đứa em nằm ở trên giường làm việc cũng muốn mệt rã rời.” Ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Còn chưa kể, chị cũng vậy, đã nằm lên giường là nhất định phải ngủ, tối hôm nay mười một giờ chị cũng đã ngủ rồi, ngủ tám tiếng đồng hồ, vừa đủ. Bất quá vị kia nhà em là một con heo ham ngủ, chị đoán là lúc này em ấy vẫn còn đang nằm mơ đây.” Nàng bỏ cốc cà phê xuống, uống nước trái cây ta đưa nàng trước, cười nhìn ta.

“Cho chị xem nè, sáng nay em còn mở video trên máy tính lên.” Nàng nhắc ta mới nhớ là điện thoại vẫn luôn mở.

“Wow! Bây giờ hai đứa em còn xài video nữa à? Đủ rồi.” Nàng kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn ta.

“Lâu rồi em không có làm.” Xấu hổ cười cười, đưa video cho nàng xem.

“Ha! Em nói xem sao em ấy lại không có già đi vậy? Sao bộ dáng mười năm trước với bây giờ lại y như nhau vậy, có phải em ấy uống không ít collagen không vậy? Nhìn tư thế ngủ này chị thật muốn nhéo má em ấy mà.” Trong ánh mắt nàng mang theo cưng chiều.

“Trứng gà có được tính không? Cậu ấy rất thích ăn trứng gà?” Suy nghĩ một chút rồi cười hỏi.

“Em đừng có trêu chị, chị nói chính là mấy sản phẩm dưỡng sinh ấy.” Nàng cười nói.

“Không có, cậu ấy chưa bao giờ ăn uống mấy cái đó, có ngày nàng còn soi gương la hét bảo da không sáng bóng nữa, em bảo cậu ấy đắp mặt nạ, cậu ấy trả lời em là chỉ cần ăn là có thể giải quyết tất cả.”

“Haha! Bị em ấy chọc cười chết mất.”

Trong lúc chúng ta đang trò chuyện, nàng giật giật người.

“Hạ Mạt, mau rời giường… Em ấy có nghe được không?” Sau khi Mẫn tỷ hướng về phía video kêu nàng thì liền hỏi ta.

“Ah, nghe được.” Ta xít lại gần nhìn.

“Bé heo Doãn, bé heo Doãn, gọi bé heo Doãn……” Nàng la vào điện thoại.

Hạ Mạt ở trong video mới vừa tỉnh lại còn mơ mơ màng màng xoa xoa trán, lúc Mẫn tỷ nhiều lần kêu nàng, nàng đột nhiên hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, phát hiện ta không có ở đây, nhưng lại nghe được có người kêu nàng, nàng sợ tới mức ngồi dậy lớn tiếng kêu ta.

“Đừng la nữa, ta là thiên sứ, ta tới đây để cứu vớt con.” Mẫn tỷ nhìn Hạ Mạt đang  ở trạng thái 囧, cười xấu xa.

“Ai? Mấy người là ai?” Hạ Mạt còn chưa phát hiện máy tính của nàng, nắm chặt chăn khẩn trương nhìn xung quanh phòng, ta bị bộ dáng ngốc nghếch của nàng chọc cười.

“Là tớ đây, nhìn máy tính.” Không hù dọa nàng nữa, nhắc nhở.

“Hai người, làm tớ sợ muốn chết.” Nàng tới gần máy tính, sau khi thấy chúng ta, thì liền thở phào nhẹ nhõm ngã xuống giường, bộ dáng nàng lúc tỉnh ngủ rất hấp dẫn.

“Ha ha, bé heo thơm ngon kia, lại đây để tỷ tỷ xoa bóp cái.” Mẫn tỷ bắt đầu đùa giỡn nàng.

Nàng xấu hổ kéo chăn lên đầu……

“Sao lại ở trên video vậy?” Đột nhiên nàng xích lại gần ống kính, nhíu mày.

“Chờ em tỉnh ngủ là biết tại sao à. Nè! Áo hai dây này thật lỏng nha.” Mẫn tỷ mỉm cười.

“Chị, chị có thể đứng đắn một chút được không?” Nàng quấn mền kín mít.

“Không được! Chị nhớ em, mau lại đây để chị ôm một cái.” Mẫn tỷ hướng nàng chu mỏ.

“Sao cậu dậy mà không gọi tớ luôn?” Nàng nhìn ta.

“Để cậu ngủ nhiều thêm một chút, chờ lát nữa cậu tắm với ăn sáng rồi tới đây đi.” Thích ánh mắt ôn nhu của nàng.

“Ừ, được! Tỷ tỷ, chị lại xinh hơn rồi.” Nàng nhìn qua Mẫn tỷ, thành thật khen nàng.

“Sao lại nói ‘lại’ chứ? Lúc trước chị không đẹp sao?”

“Không có đâu, chính là bách biến a, em cũng không hiểu kiểu tóc trước đây lắm, mà bây giờ thị lại rất đẹp.” Nàng ngồi dậy, bọc trong chăn.

“Em không hiểu gì chứ?” Mẫn tỷ bất đắc dĩ cười hỏi.

“Hơi hơi đơn giản…… Không nói với chị nữa, em đi tắm!” Nàng xít lại gần màn hình dùng ngón tay chọt vào chóp mũi bướng bỉnh làm động tác mũi heo, sau đó nàng gấp máy tính lại.

Phối nhạc: Maybe I Love You-Lenka

Đoan Ngọ an khang!

[2018-06-22 22:11]

Nguyên buổi chiều không thấy……

Bảo Nhi xuất hiện ở trước mặt ta thay đổi kiểu tóc……

Tóc dài đã biến thành tóc ngang vai……

“Cậu muốn phỏng vấn nữ biên tập viên tin tức sao?” Nhìn rồi lại nhìn, nhìn nàng chằm chằm , đẹp……

“Đẹp không?” Nàng vuốt vuốt tóc, cười quyến rũ……

“Đẹp! Có thể hôn một cái không?” Tới gần, ngửi……

“Đẹp thật à?” Không để ý tới vấn đề của ta……

“Rất đẹp, khí chất được thăng cấp.”

“……”

Người nào đó chủ động dâng nụ hôn……

[2018-06-22 22:33]

Bảo Nhi cùng đi kiểm tra phụ khoa với ta, trước tiên kiểm tra phải kìm nén đi tiểu, nàng liên tục rót nước cho ta uống, ta uống đến nỗi mà muốn phun ra hết, bụng một chút phản ứng cũng không có……

Sắp đến lúc kêu tên ta thì chủ nhiệm nhà ta gọi điện cho Bảo Nhi, bảo nàng mua hai ly sữa đậu nành lớn cho ta uống, nói là thuận lợi đi tiểu….

Bảo Nhi liền chạy ra ngoài, không bao lâu lại chạy trở về…..

“Đến cậu chưa?” Nàng khẩn trương hỏi.

“Còn bốn người nữa.” Ta si mê nhìn nàng, bộ đồ nàng mặc làm nổi bật lên vóc dáng để rất nhiều người nhìn nàng.

“Cậu nhanh uống nó đi.” Nàng cắm ống hút vào sữa đậu nành, bá đạo nhét vào trong miệng đi.

“Đừng có dừng! Uống nhanh đi.” Ánh mắt chuyên tâm nhìn chằm chằm.

“Không được, tớ cũng hết tới năm chai nước lớn rồi, muốn ói!” Thật sự rất khó chịu, ủy khuất nhìn nàng.

“Ngoan, bụng cậu căng chưa?” Nàng mềm lòng buông tay.

“Một chút…… Ngày thường nếu uống vậy là đã nhanh vọt đi tiểu rồi, còn bây giờ ngay thời khắc khẩn cấp thận tớ đột nhiên lại trở nên cường tráng tới như vậy.”

“Phốc!”

Mẹ lúc nào cũng đúng lúc giúp ta, uống sữa đậu nành quả thật có tác dụng, không bao lâu liền bắt đầu căng…..

“Doãn Hạ Mạt!” Y tác kêu.

“Có!!!”

[2018-06-22 22:43]

Nhìn bác sĩ phụ khoa này thật ôn nhu, là người ta thấy có thái độ tốt nhất, là bác sĩ nhẫn nại nhất…..

“Sinh hoạt tình dục như thế nào?”

“……”

“Thường xuyên không?”

“……”

Bảo ta trả lời như thế nào? Thật đáng sợ……

[2018-06-23 21:51]

Phiên ngoại

http://music.163.com/#/song?id=402070840

Nàng hưởng thụ sân khấu, đồng thời cũng kính sợ sân khấu.

Mỗi lần trước khi có buổi diễn quan trọng nàng sẽ vô cùng khẩn trương, trừ bỏ luyện tập, nàng sẽ tĩnh tâm một thân một mình ngồi suy nghĩ mấy chi tiết.

Mỗi khi tới thời điểm này, rất sợ quấy rầy nàng, rón rén đi làm mấy chuyện khác.

Có lúc nàng ở trong phòng nguyên một ngày, ta không biết nàng đang suy nghĩ và làm gì ở trong đó, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ nàng đi ra.

Vào thời khắc cánh cửa mở ra, hai người nhìn nhau, không lên tiếng, nàng nở nụ cười ấm áp, ta cũng cười theo, giang hai cánh tay ra, chờ nàng chạy vào trong ngực ta.

Không có ai là hoàn mỹ, trong lúc nàng diễn xuất cũng có lúc phạm sai lầm, kinh nghiệm của nàng có thể che giấu đi sai lầm, nhưng bởi vì ở trên sân khấu phạm một chút sai lầm nàng sẽ khổ sở tự trách thật lâu.

“Hạ Mạt, nếu có một ngày, tớ cởi hào quang âm nhạc ra, không còn những tiếng vỗ tay nữa, cậu nói xem, cậu sẽ còn yêu tớ chứ?

“Đồ ngốc, cậu vẫn sẽ là cậu, vẫn là người năm đó tớ thích từ cái nhìn đầu tiên, không liên quan tới những cái này.”

[2018-06-23 21:17]

Buổi biểu diễn ở Châu Âu của nàng được bắt đầu vào năm nay, vì ta, vì nhà của chúng ta, nàng đã bỏ ra rất nhiều.

Nàng biểu diễn ở đây rất ít, ngày hôm đó nàng có một buổi hòa nhạc, các chị em đều đi, mà ta phải thu nên làm trễ giờ.

Tư Khiết gửi tin nhắn cho ta nói nàng lên sân khấu cuối cùng, nhìn đồng hồ ở phòng làm việc, không còn kịp rồi, trên tay vẫn còn công việc chưa làm xong.

“Đi đi! Ở đây có chị xem rồi, em yên tâm đi, chỉ còn một chút thời gian thôi đấy.” Mẫn tỷ đoạt lấy nhạc phổ ở trong tay ta.

“Cái này… Có được không vậy?” Trong lòng nổi lên một tia vui vẻ, nhưng đồng thời lại lo lắng, buổi thu âm lần này rất quan trọng, ta cứ đi như vậy quả thật không được tốt lắm.

“Em ngồi ở đây nhưng lòng em thì không, em phạm sai lầm thì sẽ càng loạn nữa, đừng có dài dòng nữa, đi nhanh đi!” Ánh mắt Mẫn tỷ ghét bỏ, nhưng ta hiểu ý tốt của nàng.

“Cảm ơn chị, ngày mai em mời chị ăn cơm.” Không nghĩ nhiều, cầm ba lô với điện thoại nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Nhớ rõ không phải là thức ăn nhanh, phải là một bữa lớn đó.” Nàng hét ở phía sau.

“Nhất định!” Trong lòng kích động vừa chạy vừa la lên.

Thang máy đi thẳng xuống nhà để xe, lúc ngồi lên xe, mới phát hiện ta còn chưa thay giày (ở phòng làm việc thích mang dép lào hoặc để chân trần đi tới đi lui), ảo não nhăn mặt lại, nhưng vẫn đi, nếu trở về thay thì sẽ không kịp. ( xin đừng học ta mang giày lái xe như vậy, không có lần sau nữa! )

[2018-06-23 21:19]

Ở trên đường đang ùn tắc giao thông, khẩn trương nhìn thời gian, trừ bỏ không có biện pháp, không muốn bỏ qua bất kỳ buổi biểu diễn nào của nàng.

Mắt thấy cũng sắp tới, nhưng mấy chiếc xe phía trước vẫn bất động, đột nhiên lại nhớ tới mang dép không nên bước vào nhà hát, trong lòng bắt đầu bất an.

Vào lúc vất vả lắm mới chạy được, thì nhận được tin nhắn của Khiết, nàng vừa mới biểu diễn xong.

Ảo não mất mát gục đầu xuống, nhìn điện thoại, lại nhìn về phía nhà hát, do dự đứng ở tại chỗ, suy nghĩ có nên đi tìm nàng không.

“Cậu vẫn chưa làm xong nữa sao?” Văn tử gọi điện thoại tới.

“Mới vừa làm xong.” Không có nói là mình đã tới nhà hát, sợ nàng cười nhạo ta không đuổi kịp.

“Vậy quá tiếc rồi, vào lúc cuối khán giả kích động yêu cầu vợ cậu diễn tiếp, nhưng cậu ấy không làm. Nhưng mà cậu đừng có buồn, tớ có lén quay video lại, hố hố! Một tay giao tiền một tay giao hàng.” Nàng khoe khoang nói, trong điện thoại rất ồn ào, là âm thanh dòng người rời khỏi nhà hát.

“Giao cái đầu cậu, bây giờ mấy cậu đi về à?” Lòng ta rất loạn, nhìn đám đông đi ra khỏi nhà hát, nghe điện thoại, bước chân lại do dự đi tới đi lui.

“Đúng vậy, Bảo Nhi nói không cần chờ cậu ấy, phỏng chừng còn phải bận rộn ở sau hậu đại nữa.”

“Được rồi, không nói với cậu nữa, cúp nha.”

Quyết định đi tới phía sau hậu trường chờ nàng, lúc này ở trên trời có mưa nhỏ, xoay người đi về xe lấy dù ra.

Một cửa khác của nhà hát vô cùng yên tĩnh, theo đạo lý là người trong dàn nhạc cũng sắp đi ra, nhưng đợi tới nửa tiếng cũng không có động tĩnh, gọi cho nàng cũng không thấy bắt máy.

[2018-06-23 21:21]

Đi tới đại sảnh nhà hát, lúc này khán giả cũng đã rời khỏi, nhưng đại sảnh lại rất náo nhiệt, đều là người của dàn nhạc, rất nhanh cũng đã tìm thấy thân ảnh của nàng, nàng bị rất nhiều người kéo đi chụp ảnh chung.

Bước chân dừng lại ở cửa, núp ở đằng sau cửa kính lặng lẽ nhìn nàng, nàng vẫn luôn rực rỡ chói mắt như vậy, được mọi người yêu thích, mỗi biểu tình và động tác đều có thể liên lụy tới thần kinh của ta, tim đập nhanh hơn.

Nhìn lại bản thân mình, cầm một cây dù dài, mang dép lào, quần đùi, áo thun, có một loại cảm giác không hợp với nàng và bầu không khí hiện trường lúc này.

Nhìn ngón chân, vô thức siết chặt lại, suy nghĩ một hồi, vẫn là lên xe chờ nàng đi!

“Thân thân.” Lúc xoay người chuẩn bị rời khỏi, nghe được một giọng nói quen thuộc đang kêu.

Giọng nói cùng với nickname này làm ta phản xạ có điều kiện xoay người lại……

Là nàng đang gọi ta, ta ngây người tại chỗ, ta khẩn trương nắm chặt cây dù không biết phải làm sao, lúc này có vài ánh mắt nhìn lại đây.

Tay phải nàng cầm Violon với vĩ kéo, tay trái thì nhấc váy dài đạp giày cao gót bước nhanh tới chỗ ta.

“Sao cậu lại tới đây vậy? Tớ cho là cậu không tới được.” Nàng không để ý xung quanh, kích động tiến lên ôm ta.

“Tớ tới trễ, không thấy cậu biểu diễn được.” Khoảnh khắc được nàng ôm vào trong lòng thì ta mới cảm thấy nàng là thật, nàng là của ta.

“Vừa mới tới sao?” Nàng buông ta ra kinh ngạc hỏi.

“Vừa tới là lão đại nói cậu cũng đã diễn xong, tớ đành phải chờ cậu ở cửa sau, nhưng lại không thấy ai đi ra, nên tớ tới bên này nhìn xem.” Lúc này nói chuyện với nàng ta cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn nàng, cả người cứng đờ, loại cảm giác này giống như đã trở lại thời điểm chúng ta không gặp nhau trong  một thời gian dài.

“Heo ngốc…..” Nàng sờ sờ lỗ tai ta, ánh mắt đặc biệt đau lòng ôm ta vào trong lòng nàng lần nữa.

“Có nhiều người ở đây lắm, mau trở về thôi, tớ ở trong xe chờ cậu.” Kháng cự muốn đẩy nhẹ nàng ra.

“Tớ không muốn! Tớ nhớ cậu, cậu không biết mới vừa nãy lúc tớ thấy cậu thì có bao nhiêu vui vẻ, giác quan thứ sáu của tớ đối với cậu càng ngày càng chính xác.” Nàng không buông ra, một tay ôm càng chặt hơn.

“Lý Ngữ Yên……” Ngây ngốc cười gọi đầy đủ tên của nàng, vào lúc này ta không biết phải nói gì, cả người thả lỏng dựa vào trong lòng nàng…….

http://music.163.com/#/song?id=300136

Xong!

[2018-06-24 11:45]

Bùng nổ ( 85 ) Khiết

Xem lại mấy phiên ngoại mấy ngày nay các nàng viết, xem đến phiên ngoại tối hôm qua, thật ra trong lòng rất khó chịu. Ta không chịu nổi khi xem văn mà nghe bài hát các nàng thả, vốn đang tốt, nhưng nghe nhạc thì rất nhiều hồi ức và cảm xúc sẽ “Ùa đến”. Năm tháng vô tình, trải qua bao nhiêu gập ghềnh thì chỉ có các nàng biết, quý trọng gấp bội lần mới tạo nên mọi thứ trước kia.

Các nàng rất nhạy cảm. Nếu như nói giữa hai người không có tranh cãi thì không thể nào, nhưng các nàng lúc nào tranh cãi xong thì sẽ dùng phương thức nhanh nhất đi giải quyết. Ta đã thấy một lần các nàng tranh cãi nghiêm trọng nhất là ở trong xe, vì một vấn đề cơ bản mà hai người càng tranh cãi thì càng kịch liệt, Bảo nhi lái xe thì cố gắng kiềm chế, nhìn nàng nắm tay lái dùng rất nhiều sức, nhưng lời nói của Bì nhi đã hoàn toàn chọc giận nàng, nàng đột nhiên đánh tay lái dừng xe ở khu đỗ xe khẩn cấp.

Bầu không khí lúc đó căng thẳng đến đỉnh điểm, ta với Đằng nhi hoàn toàn không dám lên tiếng, các từng thấy các nàng như vậy. Trong xe vô cùng yên tĩnh, ước chừng mười phút không ai nói chuyện, Bảo Nhi thở hổn hển do tức giận cũng trở nên từ từ bình tĩnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đột nhiên Bì nhi nghiêng người ôm nàng, cọ cọ vào đầu nàng, hành động này để cho Bảo nhi lập tức mềm nhũn ra, quay lại ôm nàng, cưng chìu vuốt đầu nàng.

“Quần chúng ăn dưa” ngồi ở phía sau liền đờ ra, đảo ngược lại làm cho chúng ta không kịp trở tay, trong lúc chúng ta hoàn toàn không biết phải làm sao thì hai nàng cũng đã hòa thuận lại. Sau đó Bảo nhi khởi động xe, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, mười ngón tay thân mật giao nhau, cũng không thèm để ý tới hai người đằng sau. Ta với Đằng nhi từ lúc xuống xe cũng không nói được một tiếng, lặng lẽ đi về nha, lặng lẽ đóng cửa lại, cho đến ngày hôm sau, chúng ta mới biết mình phải đi than phiền các nàng, có thể để ý tới cảm thụ của chúng ta một chút không???

[*Mạt tỷ từng nói, viết văn thì lúc nào cũng sẽ viết một mặt tốt đẹp nhất, rất nhiều người sẽ cảm thấy không chân thật, nhưng mà không ai hiểu được ở trong cái tốt đẹp đó có bao nhiêu gian khổ]

[2018-06-24 12:00]

Kinh doanh, tình yêu, và gia đình là một khóa học dài hạn phải học tập, luôn có người khác nói giữa vợ chồng sẽ cũng sẽ phai nhạt đi, điều này phụ thuộc vào phương thức hai bên sống chung đi. 

Ta với hắn sau khi kết hôn sẽ có một đoạn thời gian rất bận, rất ít quan tâm lẫn nhau, trong lòng thì có đối phương, nhưng phương thức này sẽ từ từ biến thành một loại thói quen. Có một ngày Bảo Nhi hỏi ta hắn bây giờ đang làm gì thì ta liền ngây ngẩn cả người, không biết phải trả lời thế nào. Lời nói của nàng gõ tỉnh ta, nàng nói mặc kệ đối phương có bận tới cỡ nào, một lời hỏi thăm sức khỏe cũng rất quan trọng, cho dù có thường xuyên ở cùng một chỗ hay không, cũng phải hào phóng không keo kiệt nói với hắn là ta yêu hắn tới bao nhiêu, lúc hắn bỏ ra vì ngôi nhà này thì phải khích lệ hắn nhiều chứ không phải là bất mãn và chỉ trích, lãng mạn không phân biệt nam nữ, chỉ cần muốn là liền đi làm, khi trạng thái lạnh nhạt này cứ tiếp tục kéo dài, nó sẽ biến thành một loại thói quen. Cuộc sống không chỉ vì củi gạo dầu muối, còn phải tìm lạc thú cho cả hai, dĩ nhiên cũng phải chừa lại không gian cho nhau, thông cảm và hiểu nhau là vô cùng quan trọng. Khiết

[2018-06-24 12:37]

Ba mẹ của hai nàng cũng là người như vậy, cho nên ảnh hưởng tới hai nàng, cũng trực tiếp ảnh hưởng tới chúng ta.

Rất ít thấy vợ chồng lớn tuổi còn thân mật với nhau, Bảo ba thường xuyên ở trước mặt chúng ta cưng chiều Trịnh mẹ, lúc đi bộ thì luôn nắm tay nàng, lúc băng qua đường thì bảo hộ nàng, chưa bao để cho nàng xách đồ. Có một lần chúng ta đi ra ngoài chơi, thấy phía trước xuất hiện tai nạn giao thông lớn, Tịnh mẹ sợ hãi khẩn trương nhìn, Bảo ba ôm nàng, còn nhéo cằm nàng bảo nàng đừng sợ, hành động nho nhỏ này làm cho chúng ta cảm thấy rất ấm áp.

Chủ nhiệm có lúc rất uy nghiêm với Bì ba, sử dụng lời của Bì nhi để ăn ba nàng gắt gao, nhưng có nhiều lúc chủ nhiệm sẽ làm nũng, nàng thường xuyên nói câu đầu tiên làm cho Bì ba vui vẻ là: “Wow, ba ba, anh quá tuyệt vời, sao anh có thể lợi hại tới như vậy?” Thử hỏi có người đàn ông nào không thích được khen như vậy? Đặc biệt có mặt mũi. Có một lần chúng ta làm sủi cảo, Bì ba gọi điện thoại cho chủ nhiệm, thái độ của chủ nhiệm rất bá đạo hỏi: “Làm gì vậy?”, Bì ba ôn nhu trả lời một câu: “Nhớ em!”, vẻ mặt của chủ nhiệm lúc ấy như thiếu nữ hoài xuân bị chúng ta thấy rõ ràng, vẻ mặt của mọi người lúc ấy là hâm mộ và đố kỵ, sau đó nàng nói chuyện với Bì ba lập tức ôn nhu.

Kịch bản này Văn tử đại nương dùng ở trên người tiểu Dương cũng ổn thỏa, nàng xem chủ nhiệm như thần tượng, hai nữ nhân vừa gọi điện là điên cuồng trò chuyện, trứng muối lúc nào cũng nhắc nhở nàng không được ở trước mặt mẹ nàng nói xấu nàng.

Ta với lão tam cũng là kiểu người bắt nạt lão công, học phương thức sống chung của gia trưởng, rất hưởng thụ. Lão tam tuy lúc nào cũng sai bảo tiểu B, nhưng nàng biết lãng mạn, cô gái này vào lễ tình nhân tặng hoa cho hắn, ta không thể làm được, ta nhiều nhất chỉ tặng cho nhà ta một bộ âu phục, sau đó bỏ một tờ giấy ở trong túi, viết ba chữ kia.

Đằng nhi với Kong thì từ lúc bắt đầu giống như là bạn đã quen rất lâu, hai người nói chuyện đặc biệt có lễ phép nhưng lại không mất tình thú, Kong với Bảo ba rất giống nhau, là người rất lịch sự, chiếu cố nàng rất chu đáo, chưa từng nghe Đằng nhi nói vị kia nhà nàng có bao nhiêu khuyết điểm, điều không tốt duy nhất của hắn chính là lúc tức giận là không hề lên tiếng, ta nói lão Nhị, cậu cũng đừng có bới lông tìm vết nữa.

DK với Diệp Tử hai người đều là người đặc biệt lý trí, dùng lý lẽ để thuyết phục người, cũng không có dong dài, cũng không giống Bì nhi làm sai con đi nhõng nhẻo để Bảo Nhi dỗ dành nàng. Lúc hai nàng cãi nhau không vui thì từng người sẽ bĩnh tĩnh lại, có thể mấy ngày không nói lời nào, nhưng lại lặng lẽ quan tâm tới chuyện của đối phương, dần dần tự nhiên lại hòa thuận.

[2018-06-24 21:19]

Cùng người nào đó tắm chung, ở dưới vòi hoa sen lãng mạn ôm hôn…….

Kết quả do quá tập trung tinh thần, nước vào lỗ mũi……

Không đem ta sặc chết……

[2018-06-24 21:29]

Tắm xong, nàng lau người tốt, lấy một miếng băng vệ sinh ở trong tủ nhà tắm ra…..

Sau khi xé ra thì nàng mới nhớ là quên mặc tiểu Đế*, vì vậy liền dán băng vệ sinh lên cánh tay ta……

[*Quần nhỏ]

Sau khi mặc xong thì liền lưu loát lấy băng vệ sinh ở trên tay ta ra……

Nhưng mà một xé này của nàng, lông tay của ta…. Bị “tê” rất đau……

[2018-06-30 21:06]

Phiên ngoại yen

“Đằng nhi sắp sinh!”

“Mấy cậu đang ở đâu?”

“Chúng tớ đều ở nhà, đang thu dọn mấy đồ cần dùng rồi liền đi bệnh viện, hai cậu làm xong việc chưa?”

“Chúng tớ lập tức quay lại, mười lăm phút sau cậu chờ ở dưới lầu đi, rồi mình đi chung luôn.”

Tay cầm điện thoại hơi run, khẩn trương và chờ mong, sau khi cúp điện thoại thì sững sờ đứng bất động nhìn Hạ Mạt.

“Làm sao vậy?” Nàng khẩn trương tới gần.

“Đằng nhi sắp sinh.” Nhẹ giọng nói.

“Sao? Vậy chúng ta nhanh chóng đi đi!” Nàng xoay người đi lấy văn kiện, túi xách và điện thoại, lúc này ta mới kịp phản ứng liền nhanh chóng thu dọn với nàng.

Giao thông thuận lợi, trở lại tiểu khu đúng hạn, các nàng đã sớm chờ ở trước cổng.

“Tam nhi đi trước rồi, cậu ấy nói chỗ đậu xe ở bệnh viện đông nghẹt, cậu ấy bảo chúng ta tới bãi đậu xe ở bên cạnh.” 

“Các cậu có đói không? Trước ăn một chút gì đi.” Tiểu Khiết đưa hộp bánh ngọt kiểu Tây Âu đưa cho chúng ta.

“Tớ khẩn trương quá, ăn không vô.” Doãn tiểu muội trời sinh không có sức chống cự với đồ ăn ngon vào lúc này lại không có hứng thú.

“Tớ cũng khẩn trương cho sản phụ lớn tuổi, không được rồi! Tớ phải ăn một miếng bánh cho đỡ sợ.” Văn tử lấy bánh ngọt của tiểu Khiết.

“Tương lai cậu cũng vậy!!!” Tiểu Khiết với Hạ Mạt ăn ý nói nàng.

“Được rồi! Hai cậu nói như vậy tớ lại ăn không được.” Nàng sợ hãi thở ra một hơi, bầu không khí khẩn trương được nàng làm dịu xuống, trong xe phát ra tiếng cười.

Phối nhạc: Thời gian – Mũ điên band

Trên đường nghe bài hát này, trong nội tâm cảm thấy phức tạp, trong nháy mắt, những hồi ức trước đây lần lượt ùa về.

Khi đó chúng ta vẫn là “Trẻ con”.

Khi đó chúng ta vẫn là thiếu nữ ngây thơ.

Khi đó chúng ta đã từng mờ mịt, từng bất lực, từng do dự, từng mất đi, từng dũng cảm, từng kiên trì, từng điên cuồng, và từng vui vẻ… 

Cuộc sống của chúng ta đều phụ thuộc vào nhau, mặc kệ chúng ta đã trải qua những gì, tất cả vẫn luôn ở bên cạnh nhau.

Mấy năm này đã bỏ lỡ rất nhiều, và cũng có rất nhiều việc đã trải qua làm cho ta càng thêm quý trọng, ta thật sự rất yêu các nàng.

Nghĩ tới việc cô gái vĩnh viễn có sức sống thanh xuân này sắp làm mẹ, nội tâm cũng kích động theo tiếng hát, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, mỉm cười. Thời gian, thật nhanh, nhưng chúng ta không hề sợ hãi, không hề quay đầu nhìn lại.

| Chia sẻ |Singer Mũ điên band《 thời gian 》http://music. 163. com/song/470520280/? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

https://youtu.be/w8EXElztpJY

Tới bệnh viện, Kong và người nhà còn có Thiên Hi đang đứng ở ngoài khoa phụ sản sốt ruột chờ, hắn thấy chúng ta tới, liền tiến lên ôm, chúng ta có thể cảm giác được cả người hắn đang run.

“Mấy em tới thật tốt, anh rất sợ.” Lần đầu tiên thấy hắn ở trước mặt chúng ta đỏ hốc mắt, ánh mắt lo lắng khẩn trương, không còn vẻ thành thục chững chạc như ngày thường nữa.

“Không có sao, tin tưởng bác sĩ, sẽ thuận lợi.” Tiểu Khiết an ủi.

“Vợ anh làm việc còn trơn tru hơn người khác, sinh con cũng không ngoại lệ, bảo đảm duang một chút là liền sinh ra.” Văn tử nói vô cùng phong phú, mọi người lúc này liền bật cười.

Thật ra chúng ta vẫn rất khẩn trương, lúc kiểm tra bác sĩ có nói là sẽ khả năng gặp nguy hiểm, nhưng mà nàng vẫn không sợ mấy cái đó, kiên trì với quyết định của mình.

“Phải nhớ kỹ, lòng tin của bản thân rất quan trọng, chỉ cần có lòng tin, thì có thể biến chuyện không thể thành có thể.” Những lời này của chủ nhiệm là động lực của nàng, trong thời kỳ mang thai nàng vẫn giữ tâm trạng tốt nhất, không ngừng tự nói với mình là nàng có thể, mặc dù bị phù thũng rất nặng, mặc dù cơ thể khó chịu, nhưng nàng vẫn kiên trì.

Khi cánh cửa phòng giải phẫu mở ra, ta cảm giác như thời gian dài như một thế kỷ. Khi nhìn thấy bác sĩ mỉm cười ôm tiểu áo bông đi ra, tảng đá ở trong lòng chúng ta cũng được thả xuống. Kong trước tiên nhanh chóng đi tới, không phải nhìn tiểu áo bông, mà là Đằng nhi, chúng ta kích động đi tới vây xung quanh nàng, nhìn sợi tóc ướt át với dáng vẻ mệt mỏi của nàng, đau lòng không thôi, Hạ Mạt ngây ngốc khóc lên, làm cho mọi người cũng không thể kiềm chế cảm xúc của mình.

“Vợ à, em vất vả rồi, anh yêu em.” Kong nắm tay Đằng nhi rồi khẽ nói bên tai nàng, nàng mỉm cười, đã không còn sức nói chuyện.

Bảo bảo ra đời làm chúng ta cảm thấy vui vẻ, nhìn “Bà cụ non” ở trước mặt không biết giống ba hay là giống mẹ, nhưng rất đáng yêu, nhìn tay chân bé nhỏ, xúc động một sinh mệnh bé nhỏ xuất hiện thế này, thật kỳ diệu.

“Kim cương, sau này anh phải tốt với lão Nhị nhà chúng em gấp trăm lần, bằng không tụi em tính sổ với anh.” Thiên Hi lau nước mắt la hét.

“Phải hầu hạ lão phật gia, buổi tối anh phải đút sữa, mấy tháng nay cậu ấy không có được một giấc ngủ ngon nữa.” Văn tử đề nghị.

“Anh ấy không có sữa để đút.” Mạt nhi nhanh miệng nói.

Lời nói của nàng làm chúng ta không kịp phản ứng, rồi lại nhìn vào ánh mắt lo lắng của nàng, đã hiểu, không khí ấm áp bị nàng đánh vỡ, mọi người đều cười sặc sụa.

“Doãn em gái, cậu nói cho tớ biết, trong lòng cậu còn có cái gì mà chúng tớ không nghĩ tới không? Hửm?”

“Đúng vậy, đầu óc của cậu ấy suy nghĩ không giống với chúng ta.”

“A, nhéo tay được rồi, đừng có nhéo lung tung.”

“…”

Phối nhạc: Em mang cho tôi – Nhậm Tĩnh Tĩnh

Ngủ ngon ^_^

[* Ý của Mạt tỷ là Kong đút sữa cho Đằng tỷ như mẹ cho con bú ấy :)))) ]

| Chia sẻ | Singer Nhậm Tĩnh Tĩnh 《 Em mang cho tôi ( không cắm điện )》http://music. 163. com/song/40255473? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )


Leave a Reply